cực hay trên điện thoại.Hãy lưu lại và giới thiệu cho bạn bè nhé!!!
Danh ngôn tình yêu:Trước mắt người yêu, không có người đàn bà nào xấu cả.
Tìm kiếm truyện
Nếu không tìm thấy bạn có thể vào Menu "Yêu cầu truyện" để yêu cầu truyện cho Admin
"Mình là mặt trời, chị là mặt trăng, một bầu trời không thể cùng lúc có cả mặt trăng lẫn mặt trời, hai thiên thể thần linh"
ANH TRAI EM GÁI - Tào Đình
Nếu nói rằng: “Yêu là mỗi sợi tơ. Tấm vải tình yếu nhất định phải do hai người dệt từng sợi một mới tạo nên hạnh phúc” thì yêu đơn phương, hỏi có phải tình yêu?
Yêu đơn phương đã khổ. Yêu chính anh trai của mình lại càng khổ hơn nữa. Mai Mai yêu anh trai Dương Dương, một tình yêu tội lỗi nhưng không bệnh hoạn, tội lỗi mà vẫn đáng thương.
Bởi, Mai Mai là cô gái câm. Trong thế giới “hư ảo, lặng lẽ, không người”, trống rỗng và cô độc của cô, duy nhất chỉ có người anh trai ngự trị. Yêu anh và muốn độc chiếm người anh, Mai Mai đã tự tước đi niềm vui hồn hậu của tuổi thơ, đẩy mình vào vòng xoáy của những mâu thuẩn giằng xé giữa hờn ghen ích kỷ và tình yêu thương. “Chị em sinh đôi, chị em như hoa, tương thân tương ái không rời xa”. Vậy mà Mai Mai đã ghen với từng tiếng gọi “anh” nũng nịu, ngộ nghĩnh của An An, Người em gái sinh đôi láu lỉnh, thông minh, hoạt bát, dễ thương.
Có lần, An An bị ngã - một vết sẹo dài theo cô suốt cuộc đời, nhức nhối trong tim một nỗi đau không nói nên lời. Cô tinh nghịch, bất cần. Cô sống đơn giản và bồng bộ. Có ai hình dung cô thế nào trong những khoảnh khắc mơ màng đứng bên cửa sổ, ánh mắt u ám nhìn xa xăm, khao khát về một “ngọn đèn” cho riêng mình?......
Phần một:
Những mùa hè của thời thơ ấu, không khí tràn ngập mùi hương cỏ dại và mùi bánh pizza làm cho cái nắng gắt như nhạt đi và mong manh hơn. Chúng tôi học làm người lớn, cố tỏ ra tư lự với nụ cười buồn rầu thường trực.
Khế ước
Một buổi sớm mùa xuân, Hà Tặc, gã trai cùng lớp với tôi, sửng sốt khi nhìn thấy Mai Mai lần đầu tiên. Không kìm được, gã reo lên đầy kinh ngạc:
“Trời, đẹp quá!”
“Chị là người ở đâu thế, trông chị rất đặc biệt!”
“Chị học trường nào?”
“Chị tên gì?”
“Sao khinh người thế?”
Gã hỏi liền một thôi một hồi; lần đầu tiên cảm thấy lăn tăn về sức hấp dẫn của mình đối với người khác giới.
Mai Mai nhìn Hà Tặc, lại nhìn tôi, nụ cười hồn hậu, vẻ bình thản, êm đềm như mặt nước mùa thu.
Mai mai mặc sơ mi trắng, bên trong là áo bó và váy đều màu hồng. Nắng xuân đã về nhưng không khí vẫn còn phảng phất hơi lạnh. Trông em tao nhã, tràn trề sức sống, ánh mắt như cười, như giễu cợt sự vụng về, bất cẩn của người đối diện.
Mai Mai đem bút và màu ra ban công ngồi vẽ.
“Ông bạn, ích kỷ thật đấy, có cô bạn đẹp như vậy mà không sớm giới thiệu với anh em!?” Hà Tặc lại quay đầu về phía tôi, đùa đùa thật thật; đột nhiên nét mặt thoáng băn khoăn, gã lẩm bẩm: “Ồ, mà tại sao nàng lại không thèm để ý đến tớ nhỉ, “Trái tim không ngủ yên” của tớ bị tổn thương mất.”
“Mai Mai không phải là bạn gái của tớ.” Tôi nói, thâm tâm cũng thấy hối tiếc. “Vả lại, Mai Mai không biết nói, làm sao trả lời cậu.”
Hà Tặc chưa kịp phản ứng, đúng lúc đó cánh cửa bật mở, một cô bé đầu quấn khăn màu da cam tươi rói đường đột xông vào: “Em về rồi đây! Hôm nay chúng ta ăn món nem công hay chả phượng?”
Hà Tặc nhìn người con gái nhanh nhảu, nhí nhảnh như một con chim từ trên trời rơi xuống, lại nhìn cô gái đang miệt mài vẽ tranh ngoài ban công. Không thể tin được. Cô ấy, cô ấy… họ là…?”
Tôi mỉm cười, giải đáp thắc mắc của cậu ta. “Rất đơn giản. Họ là chị em sinh đôi.”
---------------------------------------------------------
Khi đi qua cửa hiệu bán đồ trang sức, Hồ Khả bỗng kéo tôi vào. Bên trong toàn những đồ trang sức tinh xảo lại rẻ tiền.
“Dương Dương, anh xem này!”. Hồ Khả chỉ sợi dây chuyền thuỷ tinh, nói: “Đẹp không?”. Sau đó nàng ép sát mặt vào ô kính, để lại vết môi trên đó.
“Tôi thấy không đẹp bằng bạn!”. Hồ Khả bảo: “Lại nịnh đầm”.
Thực ra tôi nhìn thấy một cái vòng tay bằng xương bò làm theo phong cách của người Tây Tạng, rất độc đáo.
Tôi nói: “Cái ấy thường thôi, cái này mới độc đáo!”.
Hồ Khả trợn mắt lườm, tôi đành chuyển giọng: “Nhưng không tinh xảo bằng thứ bạn chọn.”.
Tôi ngắm Hồ Khả xinh đẹp, nàng vẫn chần chừ, tranh luận gì đó với người bán hàng, rồi chăm chú nghe cô ta giảng giải.
Sau đó nàng chạy đến trước mặt tôi: “Dương Dương, sợi dây chuyền đó đẹp quá”.
Tôi giả bộ không nghe thấy, nói: “Đẹp ư? Sau này còn gặp khối thứ đẹp hơn”.
“Thực sự tôi rất thích!”. Hồ Khả lại nói.
“Vậy chúng ta đến xem lại”. Tôi cúi đầu không dám nhìn biểu hiện của Hồ Khả. Thực ra tôi vẫn thích cái vòng bằng sừng bò giống đồ trang sức của người Tây Tạng hơn.
Lát sau Hồ Khả nói: “Đi thôi, đi ăn cơm!”. Đoạn kéo tôi ra khỏi hiệu, mắt liếc sợi dây chuyền đầy lưu luyến.
“Tôi muốn đi vệ sinh”.
“Thật phiền!”.
“Vửa rồi, tôi thấy phía bên kia có nhà vệ sinh, Hồ Khả, bạn đợi tôi nhé!”.
Sau đó tôi chạy như bay quay trở lại cửa hiện nói với người bán hàng: “Chị cho tôi lấy cái vòng sừng bò kia!”.
Giấu cái hộp trong người, tôi nghĩ đến nét mặt sung sướng của Hồ Khả khi nhìn thấy nó, có lẽ nàng sẽ nũng nịu lao vào lòng tôi, nói to: “Dương Dương, em yêu anh!”.
Nhân tiện xin nói, trong lúc tôi chạy đi, chợt nhìn thấy một cô gái rất giống An An, cười nói liến thoắng đi cạnh một người đàn ông gầy. Thoáng cái họ đã rẽ lối nào, tôi ngơ ngác, nghĩ bụng chắc là ngẫu nhiên, chắc người giống người thôi nên không để ý nữa.
Tôi đưa Hồ Khả đi ăn rồi tiễn nàng về. Trên đường về, rốt cuộc tôi cũng lấy hết dũng khí nam nhi cầm tay nàng. Hồ Khả khẽ giãy khỏi tôi, nhưng tôi không chịu, không buông; cuối cùng nàng cũng ngoan ngoãn để yên cho tôi nắm tay, chỉ có mặt thì đỏ lên một cách đáng yêu.
Tôi rất xúc động. Trong lúc bàn tay nóng hổi của tôi nắm chặt bàn tay mềm mại của nàng, tim tôi đập thình thịch, hơi thở gấp gáp. Tôi không ngờ tay nàng nhỏ đến thế, đúng là rất nhỏ và mịn màng. Nó đang nằm gọn trong tay tôi. Tôi vuốt ve bàn tay nàng, nhưng xin thề, hành động đó hoàn toàn vô thức. Tôi nắm tay nàng, tưởng như đã nắm trọn cuộc đời nàng.
Chúng tôi tay trong tay đi trên đường, trong lòng rất thanh thản. Xung quanh không có ai, tôi nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng, mạnh dạn hôn lên trán. Thấy nàng không phản ứng, tôi hôn môi nàng, vô tình chạm phải bộ ngực mềm phập phồng của nàng, tay tôi định ấp lên đó, nhưng bị tiếng hét của nàng giữ lại. Không còn cách nào khác, tôi đành dồn sự chú ý vào đôi môi nàng.
Hồ Khả run rấy trong vòng tay tôi, mắt mở to kinh hoàng, vẻ xúc động nhưng không nói gì, ngoan ngoãn nép vào người tôi.
“Hồ Khả!”, tôi ôm chặt nàng thú thật, “Anh thích em từ lâu, em biết không?”.
Nàng không nói, nhìn tôi, mắt long lanh kỳ lạ, đôi mắt trong veo như hai viên ngoc không tỳ vết, hai tròng đen lấp lánh. Từ nay nàng là của tôi, tôi đắc ý nghĩ thầm.
“Vậy bao giờ anh cưới em?”. Hồ Khả đột nhiên hỏi. Câu này giống như bom nguyên tử!!! Nó làm tôi vỡ tung thành trăm mảnh. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.
“À, đợi đến lúc anh có thời gian!”.
Hồ Khả hình như không hài lòng với câu trả lời của tôi, nàng cắn môi không nói.
Một tay ôm nàng, tay kia cho vào túi áo, rút ra cái gói, tôi nhìn mắt nàng, vui vẻ: “Đoán xem cái gì?”. Vẻ mặt nàng khiến tôi đắc ý. Nàng vui sướng đón cái hộp nhỏ từ tay tôi, nói: “Là sợi dây chuyền phải không?”.
“Thông minh!”. Tôi chớp thời cơ đặt tay lên bờ mông rắn chắc của nàng. Có điều tôi không dám phát biểu nhận xét của mình.
Nàng tròn mắt nhìn cái hộp, những ngón tay trắng trẻo lần mở nắp hộp.
Nàng luôn miệng lẩm bẩm: “Tuyệt quá! Không ngờ anh lãng mạn thế! Không ngờ anh lại mua! Giả bộ đi vệ sinh để chạy đi mua hả!”.
“Đương nhiên! Ồ! Để anh giúp!”. Tôi sốt ruột giằng cái hộp, không hài lòng nhìn động tác chậm chạp của nàng. Tôi hấp tấp lấy ra vật đựng trong hộp, rồi đề nghị được đeo cho nàng.
“Gượm đã!”. Nụ cười ngọt ngào của nàng vụt tắt, khi nhìn thấy vật trên tay tôi. “Cái gì đây?”.
“Vòng tay!”.
“Sao lại là cái này?”. Hồ Khả kinh ngạc kêu lên, không hiểu.
“Không cái này thì cái nào?”. Tôi bối rối.
“Em không thích cái này”. Nàng lắc đầu quầy quậy.
“Nhưng anh thích! Em nhìn kỹ đi, cái vòng sừng bò này rất độc đáo!”.
“Anh…”. Nàng giận điên người. Trong phim thường có cảnh đó, một chàng trai và một cô gái đi dạo, nàng buột miệng nói thích vật gì đó, chàng trai liền ghi nhớ, sau đó lặng lẽ mua tặng!
“Xin em thực tế một chút có được không?”. Tôi không kìm được nữa; phụ nữ thật không thể hiểu nổi. Tôi đâu phải là diễn viên!
“Tôi không cần, anh thích thì giữ mà đeo”. Nói xong nàng chạy vụt đi như con hươu. Chạy một đoạn, nàng quay lại nói: “Cẩn thận khi ngủ, kẻo cái vòng chui vào họng”. Sau đó mất hút trong chớp mắt.
Tôi nhìn theo Hồ Khả trở mặt nhanh hơn lật sách. Con gái nói năng rất thâm thuý!
Trở về nhà, tôi tặng luôn cái vòng cho Mai Mai. Mặc dù không nói được nhưng vẻ sung sướng trong mắt nó khiến tôi cũng thấy không uổng công quay lại mua cái vòng.
Tôi đang rửa chân cho mẹ, rõ ràng mẹ rất vui, miệng luôn nói không cần phiền phức thế.
“Mẹ!”
“Gì?”
“Con có chuyện này.”
“Còn chuyện gì? Nói đi!”. Mẹ nói
“Phụ nữ rất khó chiều!”. Tôi tức giận nói.
“Ơ kìa, sao lại nổi cáu với mẹ?”.
TẶNG QUÀ GỬI LỜI CẢM ƠN
blueciel1996 - Cấp 8 [ được Cảm Ơn lần trong 3822 Bài Viết ] Thời Gian: Thứ 3, 05/06/2012, 11:08:45 | Bài Thứ 43
16. THAY ĐỔI
Ba con chuột nếm thử rượu của ba nước Mỹ, Trung, Nhật. Con chuột uống rưọu Mỹ đi ba bước thì ngã; con uống rượu Nhật đi hai bước; con uống sái rượu của Trung Quốc chạy về tổ cầm con dao vung lên, nói: “Mẹ kiếp, mèo đâu?”.
Sáng sớm vừa mở máy đã có tin nhắn, An An mở xem, là tin nhắn của Hà Tặc, không cần xem cũng biết lại vẫn là những câu đùa vô duyên. Nhưng An An cũng kiên nhẫn nhắn lại, vừa đọc tin trả lời đã thấy hối hận, quả nhiên anh chàng chẳng có chiêu gì mới! Cô dứt khoát xoá mẫu tin.
Mấy ngày nay An An rất vui. Một là vì mẹ đến chơi; hai là, Liêu Văn Đạo đúng là một người tốt.
Mẹ đến, An An không còn thấy cô đơn, có thể đi đi về về. Một hôm, mẹ đưa An An ra chỗ vắng, hỏi vết thương trên trán thế nào. An An sợ mẹ lo lắng, nói đã khỏi hẳn, không còn cảm thấy gì nữa. Thực ra vào những ngày nóng nực, vết sẹo rất ngứa. Mẹ vuốt nhẹ tóc An An, nhìn vết sẹo, bà đau lòng lắm. Nước mắt mẹ rơi xuống, bàn tay thô run rẩy lau: “Con, khổ cho con quá!”.
Sự xót xa, đau đớn của người mẹ phát huy hết tác dụng trước mặt cô con gái đáng thương.
“Mẹ! Con không đau, mẹ đừng lo cho con. Mẹ xem, đã khỏi hẳn rồi”. An An cầm bàn tay mẹ đặt lên trán, cười.
“Sao lại khỏi hẳn được? Một vết sẹo to như thế, sau này chồng con thế nào!”.
“Mẹ, mẹ nói gì thế? Mẹ không biết con gái mẹ có sức hấp dẫn thế nào hay sao! Ha ha! Bao nhiêu người đang xếp hàng đấy”. An An cười kiêu hãnh.
Bà bối rối nhìn con. Từ bé nó đã là đứa cả nghĩ, sao giờ lại cười thoải mái như vậy. Nhìn vào mắt con, bà biết nó rất buồn.
“Nhưng dù vết thương có khỏi, mẹ biết suốt đời con cũng không thể quên”. Nói đến đây mẹ nghẹn ngào, xoa mặt con gái, khuôn mặt đẹp nhưng đã không còn nguyên vẹn. Mặc dù vậy nó vẫn tươi cười, không để cho người khác biết vết thương trong lòng. “Con đừng trách chị!”.
An An nhìn mẹ. Tóc mẹ bạc, sắc mặt cũng kém đi nhiều. Đó là mẹ cô, cũng là mẹ của chị cô. An An đột nhiên không cười nữa. “Mẹ ôm con đi?”. An An nói, vẻ bình thản, mắt tinh nghịch, vui như không có tâm sự gì.
Nhưng người mẹ rất đau lòng, bà ôm lấy con. “Con tôi! Con tôi!”, sau đó khóc như mưa.
An An yếu ớt trong vòng tay mẹ, mắt nhắm nghiền, nghe những lời quen thuộc, lát sau cô lúng búng: “Lúc nhỏ con thích nằm trong lòng anh Dương Dương như thế này, để anh ấy ôm con”. An An nói, giọng du dương như hoài niệm, lại như nuối tiếc.
“Nhưng sau mùa hè năm đó, con không dám gần anh nữa”.
Mẹ đẩy An An ra, trách: “Ngốc ạ, đã bảo con bao nhiêu lần, không được nghĩ như vậy. Các con là anh chị em ruột, đều do mẹ mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày sinh ra. Sao có thể như vậy, con vẫn còn trách Mai Mai ư?”. Mẹ nói, vẻ không vui.
An An nhìn mẹ, nghĩ tới câu mẹ nói lúc ôm cô: “Con tôi! Con tôi!” sao xót xa, đau đớn. Chắc mẹ cũng nói với chị như vậy, cũng bằng giọng thảng thốt: “Con tôi! Con tôi Em con…”. Chị cũng là con của mẹ!
An An biết mẹ lại sắp kể chuyện kẹo đắng. Có một loại kẹo đắng, toả hương thơm, rất đắng, nhưng đích thực là kẹo, vì thế có tên kẹo đắng.
An An và Mai Mai ra đời, toả hương thơm say đắm lòng người. Giữa hai người có nỗi đắng cay, nhưng họ vẫn là cặp chị em song sinh thân thiết nhất.
An An cười nói: “Con đùa ấy mà, con trách chị cái gì chứ? Vết sẹo trên trán con liên quan gì đến chị, cứ cho là chị đẩy con, cũng chỉ là vô tình thôi. Mẹ nói vậy hoá ra con là người hẹp hòi sao! Tình cảm chị em đâu có vì vậy mà sứt mẻ!”.
Bà mẹ nhìn con gái. Bà sợ những lời nói của mình chạm vào chỗ mẫn cảm nhất cuả con. Bà biết nó đang nói dối để bà yên tâm, nhưng dù có biết bà cũng chẳng thể làm gì. Dù sao hai đứa nó vẫn là con của bà.
Bà lại ôm An An vào lòng, không nói gì. An An nghĩ tới biển đèn bên ngoài, đâu là ngọn đèn của riêng mình? Tự dưng nghĩ tới Liêu Văn Đạo, chàng nhạc công cô quen qua mạng, người đã chỉ vạn ngọn đèn bên kia sông Gia Lăng hứa tìm cho cô một ngọn đèn của riêng cô, để cô cảm thấy ấm áp trong mùa đông, để cô có thể cười thoải mái lúc vui, để cô khóc thoải mái lúc buồn, để cô có chỗ dựa khi chơi vơi. Cô gửi gắm tất cả trong ngọn đèn đó.
Nói tạm biệt anh trai, chị gái, ra khỏi nhà, An An nghĩ: Che giấu là việc mệt nhất, giả bộ là khó nhất. Cô phải giả bộ đáng yêu, hồn nhiên trước mặt anh trai để anh thấy cô vui. Cô phải giả bộ ấu trĩ, nông cạn trước mặt chị gái để chị cảm thấy cô không thể tạo nên mối đe dọa cho ai. Cô phải tỏ ra độ lượng trước mặt mẹ để mẹ không thấy đau lòng. Cô yêu gia đình, nhưng cảm thấy sống như vậy quả là rất mệt.
Nghĩ vẩn vơ thế nào, cô lại lên xe đến tượng đài Giải Phóng Quân.
“Liêu Văn Đạo, em đang ở dưới nhà anh”. An An gọi điện cho Liêu.
Liêu nghe điện thoại xong lập tức xuống lầu. Ngồi thu lu một góc, cô lại biến thành con mèo lang thang, gầy đói trơ xương.
“Sao thế, Bọ Con?”. Liêu Văn Đạo đến trước An An, cúi xuống hỏi nhỏ, kinh ngạc nhận ra không biết cô bé đã trải qua những gì mà lần nào gặp, trong mắt cũng vời vợi cô đơn, bơ vơ, hoang hoài.
“Em…hình như…Liêu Văn Đạo…”, không ngờ mình lại yếu đuối đến thế. Cô vẫn nghĩ mình rất cứng rắn, nhưng khi được quan tâm thì lại không kìm được nước mắt. “Em…hình như không thể về nhà, đúng…em không thể về nhà…Nhà của em đâu?”. Sau đó cô ngước mắt, hoang mang hỏi.
Liêu Văn Đạo nhìn cô gái luôn gây bất ngờ cho anh, cau mày hỏi: “An An, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”. An An không nói, Liêu nghĩ một lát, đoạn để tay lên vai cô, chuyển giọng vui vẻ: “Con cái nhà ai thế này? Lạc đường ư? Để anh xem nào!”. Nói đoạn, Liên làm bộ ngó trân trân vào mặt An An, nhại giọng Kinh kịch: “Trời ơi, đây chẳng phải là đại phu nhân Bọ Con của tôi sao?”.
An An khẽ thở dài, bật cười, mắt vẫn đỏ hoe.
“Nương tử, xin hãy bớt giận, tất cả là tại đức lang quân này đây”. Thấy An An cười, Liêu càng cao hứng, cố kéo dài từng chữ cho giống Kinh kịch: “Nương tử ơi…xin nàng vui lòng đợi tướng công, lát nữa tướng công sẽ mời nàng dùng bữa…”.
Liêu dừng lại, mặt An An lập tức tươi tỉnh, hỏi: “Mời em ăn gì?”.
“Chân giò kho”. Mấy từ này cũng được hát bằng giọng Kinh kịch, nhưng chữ “kho” Liêu không lên được, đành gãi đầu cười.
An An cười đau cả bụng, vui vẻ theo Liêu Văn Đạo lên lầu. Lúc cởi giày vào nhà, cô ngơ ngẩn nhìn ngọn đèn trần trong phòng khách.
Thế là bữa tối được ăn món thịt chân giò kho do Liêu Văn Đạo tự tay làm, ngon bất ngờ, mềm mà không nhũn, béo mà không quá ngấy, màu hồng bóng nhẫy, chưa bao giờ An An ăn nhiều như vậy. Chàng Béo bảo đây là lần đầu tiên Liêu Văn Đạo nấu ăn.
“Cậu chỉ nói xạo, rõ ràng tớ đã nấu ba lần”. Liêu Văn Đạo cãi.
“Thật không? Ngoài món này anh còn biết nấu món nào nữa?”. An An hiếu kỳ hỏi.
“Cơm rang trứng”.
“Món nào nữa?”.
“Trứng rang cơm”. Liêu Văn Đạo nói tỉnh queo. Câu nói vốn đã rất buồn cười cộng thêm bộ mặt tỉnh khô của Liêu khiến An An cười rũ rượi.
Trong lúc vui cười An An lại xới thêm bát nữa, Liêu Văn Đạo nói đùa, bảo cô giống như lợn nái. Anh chàng dứt khoát gọi cô là sâu lợn. “Em đúng là sâu lợn”. Liêu hài lòng với câu nói pha trò của mình. An An không hiểu sâu lợn là gì, hỏi thì được giải đáp: “Một loài vật đẹp”.
Ba người ăn uống rất vui vẻ.
Chàng Béo đeo kính gọng đen, cái mũ lưỡi trai thường trực trên đầu, trông vừa hiền lành vừa có vẻ lãng mạn của nghệ sĩ.
An An nhìn Liêu Văn Đạo và Chàng Béo, nghĩ bụng ai bảo những người làm việc ở quán bar là xấu? Những ngày tiếp sau rất thú vị. An An ngày lên lớp, tối về ngồi trong quán Địa Đàng, thưởng thức tiếng đàn của Liêu Văn Đạo. Nhìn đám người lúc quay cuồng, lúc dìu dặt theo điều khiển của Liêu, An An cảm thấy thật kỳ diệu. Cô gọi anh là pháp sư. Chỉ pháp sư mới có thể dùng tiếng nhạc khống chế hành động, tư tưởng của con người.
Liêu Văn Đạo rất kiêu hãnh trước sự sùng bái của cô.
Thời kỳ đó, hầu hết thời gian sau khi lên lớp của An An đều ở chỗ Liêu. Cô cứ việc đến thẳng phòng trọ, tự mở cửa, một mình ở trong phòng, nếu buồn thì lên mạng. Nhưng An An không thấy thích thú bên máy vi tính nữa. Những khi Liêu Văn Đạo phải làm việc ở Địa Đàng, An An lại mở radio hết cỡ, rồi như một bà chủ nhà vui vẻ dọn dẹp, lau chùi, giặt quần áo cho hai chàng trai, lại ước tính thời gian để chuẩn bị sẵn bữa ăn đêm cho cả ba người, xong xuôi ngồi chờ và đợi lời khen ngạc nhiên của Liêu.
Đôi khi, hai người vừa bước vào phòng đã bàn ngay công việc, chẳng để ý đến thành quả lao động của An An, cô giận dữ đến bóp cổ Liêu: “Ông xã, nhìn xem, phòng có khác gì không?” rồi lại hớn hở nghe Liêu khen: “Ồ, mình đang nghĩ tại sao phòng lại sáng sủa thế này, hoá ra là có bàn tay của bà xã!”.
Mỗi lúc như vậy Chàng Béo lại nhìn An An vẻ tán thưởng, Liêu thì đứng cạnh bà xã, nói: “Chàng Béo, cậu ghen với bà xã xinh đẹp, giỏi giang của tớ sao?”. Mỗi khi An An thấy Liêu Văn Đạo gọi mình là bà xã, cô lại thấy sự yên ổn khó hiểu, cảm thấy cuối cùng mình đã có mái nhà ấm áp như vạn gia đình ngoài kia.
Cuối tuần lại di xem phim với Liêu. Liêu Văn Đạo thích đưa An An đi ăn, âu yếm nhìn cô ăn ngon lành.
“Sâu lợn sắp lớn rồi”.
“Sâu lợn?”. An An không phải là người Trùng Khánh, cô không hiểu sâu lợn sắp lớn là thế nào.
“Ha ha! Đó là con ngài”, Liêu nói, trìu mến vuốt ve khuôn mặt An An, “ra khỏi kén trở thành con bướm xinh đẹp”.
An An không xấu hổ, ngoan ngoãn ngồi nghe lời nịnh của Liêu.
Có lúc cô cũng buồn, vì sao Chàng Béo lại gầy như thế.
Liêu kể rằng, ngày trước, Chàng Béo cũng muốn ra ngoài tự lập, tin tưởng sẽ thực hiện được ước mơ của mình. Khi chưa có việc làm, không có tiền, nhịn đói hoài nên Chàng Béo gầy đi. An An nghe, thương rơi nước mắt, vậy là càng chăm sóc hai người hơn, cuộc sống rất vui vẻ.
Thì ra bản tính của phụ nữ là thích chăm sóc đàn ông. Lúc ở nhà, anh trai đã có chị gái chăm sóc, cái thiên tính phụ nữ của An An không có cơ hội phát huy. Ở đây với Liêu Văn Đạo suốt ngày làm việc không có thời gian nghỉ ngơi, thiên chức phụ nữ của An An mới được bộc lộ, thậm chí là phát huy thái quá. An An luôn cảm thấy trong cuộc sống, Liêu Văn Đạo rất ngốc nghếch. An An nói: “Văn Đạo, xa em anh sống thế nào đây?”. Liêu hỏi lại: “Tại sao anh phải xa em?”.
An An cười, trong lòng ấm áp, thầm nghĩ, khổ đến mấy em cũng theo anh.
Dương Dương nhận ra cô em gái An An thường xuyên vắng nhà, mỗi khi về là trốn luôn vào bếp học nấu ăn với mẹ, chăm chỉ, chuyên tâm chưa từng có, thế là đoán ngay: “Chắc chắn An An đã yêu?”. Còn khi thấy An An cười ngượng nghịu đầy hạnh phúc lại nhận xét: “An An khi yêu béo ra, đẹp lên”.
Nghe vậy An An xấu hổ, úp mặt vào hai lòng bàn tay, nói nhỏ với anh: “Đâu có!”, rồi trốn luôn vào phòng một mình.
“Không có thật sao? Vậy cô đang vui gì thế? Suốt ngày cười như hề chèo ấy”.
An An không trả lời, thầm nghĩ, Liêu Văn Đạo đã nói mình là con ngài, mình sẽ biến thành bươm bướm. Đây là một lần lột xác - một lần lột xác đẹp đẽ.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
"Mình là mặt trời, chị là mặt trăng, một bầu trời không thể cùng lúc có cả mặt trăng lẫn mặt trời, hai thiên thể thần linh"
ANH TRAI EM GÁI - Tào Đình
Nếu nói rằng: “Yêu là mỗi sợi tơ. Tấm vải tình yếu nhất định phải do hai người dệt từng sợi một mới tạo nên hạnh phúc” thì yêu đơn phương, hỏi có phải tình yêu?
Yêu đơn phương đã khổ. Yêu chính anh trai của mình lại càng khổ hơn nữa. Mai Mai yêu anh trai Dương Dương, một tình yêu tội lỗi nhưng không bệnh hoạn, tội lỗi mà vẫn đáng thương.
Bởi, Mai Mai là cô gái câm. Trong thế giới “hư ảo, lặng lẽ, không người”, trống rỗng và cô độc của cô, duy nhất chỉ có người anh trai ngự trị. Yêu anh và muốn độc chiếm người anh, Mai Mai đã tự tước đi niềm vui hồn hậu của tuổi thơ, đẩy mình vào vòng xoáy của những mâu thuẩn giằng xé giữa hờn ghen ích kỷ và tình yêu thương. “Chị em sinh đôi, chị em như hoa, tương thân tương ái không rời xa”. Vậy mà Mai Mai đã ghen với từng tiếng gọi “anh” nũng nịu, ngộ nghĩnh của An An, Người em gái sinh đôi láu lỉnh, thông minh, hoạt bát, dễ thương.
Có lần, An An bị ngã - một vết sẹo dài theo cô suốt cuộc đời, nhức nhối trong tim một nỗi đau không nói nên lời. Cô tinh nghịch, bất cần. Cô sống đơn giản và bồng bộ. Có ai hình dung cô thế nào trong những khoảnh khắc mơ màng đứng bên cửa sổ, ánh mắt u ám nhìn xa xăm, khao khát về một “ngọn đèn” cho riêng mình?......
Phần một:
Những mùa hè của thời thơ ấu, không khí tràn ngập mùi hương cỏ dại và mùi bánh pizza làm cho cái nắng gắt như nhạt đi và mong manh hơn. Chúng tôi học làm người lớn, cố tỏ ra tư lự với nụ cười buồn rầu thường trực.
Khế ước
Một buổi sớm mùa xuân, Hà Tặc, gã trai cùng lớp với tôi, sửng sốt khi nhìn thấy Mai Mai lần đầu tiên. Không kìm được, gã reo lên đầy kinh ngạc:
“Trời, đẹp quá!”
“Chị là người ở đâu thế, trông chị rất đặc biệt!”
“Chị học trường nào?”
“Chị tên gì?”
“Sao khinh người thế?”
Gã hỏi liền một thôi một hồi; lần đầu tiên cảm thấy lăn tăn về sức hấp dẫn của mình đối với người khác giới.
Mai Mai nhìn Hà Tặc, lại nhìn tôi, nụ cười hồn hậu, vẻ bình thản, êm đềm như mặt nước mùa thu.
Mai mai mặc sơ mi trắng, bên trong là áo bó và váy đều màu hồng. Nắng xuân đã về nhưng không khí vẫn còn phảng phất hơi lạnh. Trông em tao nhã, tràn trề sức sống, ánh mắt như cười, như giễu cợt sự vụng về, bất cẩn của người đối diện.
Mai Mai đem bút và màu ra ban công ngồi vẽ.
“Ông bạn, ích kỷ thật đấy, có cô bạn đẹp như vậy mà không sớm giới thiệu với anh em!?” Hà Tặc lại quay đầu về phía tôi, đùa đùa thật thật; đột nhiên nét mặt thoáng băn khoăn, gã lẩm bẩm: “Ồ, mà tại sao nàng lại không thèm để ý đến tớ nhỉ, “Trái tim không ngủ yên” của tớ bị tổn thương mất.”
“Mai Mai không phải là bạn gái của tớ.” Tôi nói, thâm tâm cũng thấy hối tiếc. “Vả lại, Mai Mai không biết nói, làm sao trả lời cậu.”
Hà Tặc chưa kịp phản ứng, đúng lúc đó cánh cửa bật mở, một cô bé đầu quấn khăn màu da cam tươi rói đường đột xông vào: “Em về rồi đây! Hôm nay chúng ta ăn món nem công hay chả phượng?”
Hà Tặc nhìn người con gái nhanh nhảu, nhí nhảnh như một con chim từ trên trời rơi xuống, lại nhìn cô gái đang miệt mài vẽ tranh ngoài ban công. Không thể tin được. Cô ấy, cô ấy… họ là…?”
Tôi mỉm cười, giải đáp thắc mắc của cậu ta. “Rất đơn giản. Họ là chị em sinh đôi.”
---------------------------------------------------------
17. THÁNG SÁU
Một hôm, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng ve sầu, mà tiếng kêu mỗi lúc một thêm gay gắt, liên tục không dứt. Nhìn lịch, thì ra đã là tháng Bảy.
Nghĩ là, nếu nói tháng Sáu có chuyện gì quan trọng thì chỉ có sự thay đổi của Hồ Khả là đáng nói nhất. Hồ Khả đã trở thành phụ nữ. Hồ Khả sau khi trở thành phụ nữ càng kiêu ngạo, đó là điều làm tôi phiền lòng.
Ngày 1 tháng Sáu, tôi gửi lời chúc mừng đến Hồ Khả. Trong tin nhắn trả lởi, nàng mắng tôi một trận, cuối cùng chen một câu: “Không thèm chơi với anh nữa, đồ chết tiệt” nhưng trưa nào cũng xếp hàng ngay sau lưng tôi để mua cơm, như không có chuyện gì xảy ra, cứ nhìn thấy tôi là chạy chân sáo đến bên, khoác tay tôi, ríu rít: “Dương Dương!”.
Hồ Khả thích gọi tôi là Dương Dương, nghe na ná như là “điên điên” . Đương nhiên tôi phản đối cách gọi đó.
Hồ Khả không đoái hoài đến sự phản đối của tôi. Nàng nói chỉ cần anh hiểu nghĩa của nó là được, người khác nói sao không cần quan tâm, rồi đưa ra một câu, có vẻ rất triết lý: “Việc mình mình làm, thiên hạ vô cùng, biết đâu mà theo”.
Tôi nghĩ thầm, nói thì đơn giản, bị người ta gọi là đồ điên, mà vẫn phải tươi cười, đâu có dễ.
Những ngày cuối cùng của tháng Sáu sắp trôi qua, những người bận rộn có thể mệt đến chết, ví như tôi. Hằng ngày tôi phải chạy đôn chạy đáo vì các loại bài thi, xét cho cùng, cũng chỉ vì tương lai. Khi ở bên Hồ Khả lại càng thấy áp lực, bởi vì câu mà Hồ Khả thích nhất là: “Khi nào chúng ta cưới? Tốt nghiệp xong cưới ngay có được không?”. Không đợi tôi trả lời, một mình nàng hoạch định tương lai cho hau đứa; đột nhiên tôi nhận ra phụ nữ thật đáng sợ, họ thích những giấc mơ hoàn mỹ, đầu óc họ không bao giờ suy nghĩ một cách rõ ràng, thực tế được. Vào ngày cuối cùng của tháng Sáu, Hồ Khả nhàn rỗi đến mức buổi chiều ra sân vận động ngồi ngắm đàn kiến chuyển nhà; sao lại có thể như thế được nhỉ? Thế giới của Hồ Khả luôn đơn giản, đơn giản đến mức không thể tưởng tượng. Tôi là người đàn ông đầu tiên của nàng, vì vậy nàng cho rằng nhất định chúng tôi phải làm đám cưới. Nàng chưa bao giờ nghĩ một ngày nào đó, tôi sẽ có thể rời bỏ nàng.
“Không thể. Chúng mình nhất định phải cưới”. Nàng khẳng định một cách bướng bỉnh.
“Anh muốn nói, nếu…ví dụ, nếu chúng ta gặp chuyện gì đó không thể…”.
“Không có nếu, không có nếu gì hết!”. Hồ Khả lắc đầu quầy quậy, sau đó nhìn tôi chăm chắm, tung ra vũ khí cuối cùng của nàng: “Nếu anh bỏ em, hãy trả lại sự trinh trắng cho em…”.
Những lúc như vậy tôi đâu dám mở miệng, đó là tử huyệt của tôi.
Hồ Khả đã trao cho tôi cái quý giá nhất của đời con gái. Nàng cảm thấy chuyện đó vinh quang và hệ trọng đến mức cần lập bia kỷ niệm. Sau khi tỉnh dậy, nhìn thấy giọt hồng trinh nữ của mình trên tấm ga trải giường, nàng bật khóc. Lúc đó tôi sợ quá, cuống cuồng hỏi: “Vẫn còn đau sao?”.
“Làm thế nào bây giờ?”. Nàng vẫn khóc, không thèm để ý đến tôi.
“Cái gì? Làm thế nào? Em vẫn đau hả?”. Tôi lo lắng hỏi.
Nàng đẩy tôi ra, nhìn vào mắt tôi, nói bằng giọng quả quyết chưa từng có: “Chúng mình nhất định phải cưới nhau!”.
“Cưới? Nhưng nếu…”
“Không có nếu gì hết! Nếu không anh trả lại sự trinh trắng cho tôi!”.
Làm sao trả được đây? Đương nhiên là không thể trả. Toàn bộ máu trong người tôi làm sao sánh được giọt máu hồng đó. Tôi không biết nói gì, thầm mắng mình ngốc thật, sao lúc trước không cắt phéng chỗ ga trải giường có dính máu đó đi!
Sau khi Hồ Khả trao cho tôi sự trinh trắng của mình, nàng trở nên ngang bướng ghê gớm. Về sau lại phát triển đến mức hễ không hài lòng là đòi tôi trả lại sự trinh trắng khiến tôi muốn phát điên.
Hà Tặc giễu tôi: “Ai bảo cậu dính vào hoa khôi? Mà lại là trinh nữ! Người ta có quyền làm cao”.
Tôi lườm hắn, thầm nghĩ đây chẳng phải là kế sách của cậu sao?
Hồ Khả rất cổ hủ. Theo nàng, hôn nhau đã là quá đáng lắm rồi. Mỗi khi tôi ôm hôn nàng, nàng đều nhìn quanh rất cẩn thận, sau khi đã chắn chắn trên sân vận động hoàn toàn không có ai mới nũng nịu ép mình vào tôi, nói anh làm đi.
Tôi nhìn trò khởi động như kẻ gian của nàng, có vẻ giống một liệt nữ anh dũng hy sinh, nhưng thực ra lại khiến tôi mất hứng. Nàng làm như tôi là chó sói. Có mấy lần tôi thực sự muốn trở thành soi, bất chấp hậu quả, cố thử tìm kiếm bông hoa bí mật trên người nàng. Nhưng mỗi khi bàn tay không kiểm soát được của tôi đụng vào người nàng, Hồ Khả lại hét lên như bị chọc tiết, sau đó vừa đấm vừa đạp tôi, mà bàn tay giữ chỗ ấy sao mà chặt thế, không thể nào gỡ ra được. Tôi buồn nẫu ruột. Tôi đã thấy nàng đẹp rực rỡ dưới ánh sáng ban ngày. Nhưng bộ ngực tròn căng và đoá hoa bí mật của nàng luôn là nỗi khao khát chưa được thoả mãn của tôi. Cảm giác này thực khó chịu, giống như người đang cai nghiện nhìn thấy viper nhưng lại không thể làm gì được. Mà phản ứng của nàng mỗi khi tôi chạm vào người lại càng khiến tôi bất mãn, nó giống như sự trêu ngươi: chỉ cho phép ta mê hoặc mi, mi không được mê hoặc ta.
Hà Tặc bày kế cho tôi, hắn bảo tốt nhất hai người nên đi chơi, thuê phòng cố tình nói là không có phòng đôi, phải thuê phòng đơn. Kể cho nàng nghe những câu chuyện lãng mạn, bổ táo cho nàng ăn khiến nàng cảm động, khi tắm cố ý không đem theo khăn mặt, nhờ nàng đưa cho, sau đó tắt đèn và %Y%%#@#!
Tôi nhìn Hà Tặc bảo: “Cậu đã dùng chiêu đó quyến rũ bao thiếu nữ ngây thơ phải không?”. Sau thầm nghĩ, tuyệt đối không bao giờ để cho An An đi với cha này.
“Cậu nghĩ linh tinh gì thế? Nếu làm vậy, khác nào tớ là thằng sở khanh? Thế thì tớ có còn là người nữa không?”.
Hôm sau đi gặp Hồ Khả, tôi bảo: “Mai là ngày quan trọng, chúng mình phải đi chơi xa”.
Hồ Khả hỏi: “Ngày quan trọng gì? Đi đâu chơi?”.
“Đến đó em khắc biết”. Tôi cười, ra vẻ bí mật.
Sau đó Hồ Khả nhảy chân sáo về phòng thu xếp đồ đạc, hồi hộp như một đứa trẻ lần đầu được đi xa, ba giờ sáng gọi điện cho tôi, bảo không ngủ được.
Ngày hôm sau, nhìn trang bị trên người nàng và cái ba lô to đùng sau lưng, tôi phát hoảng. Tôi bảo có phải em định leo lên đỉnh Chomolungma? Nàng cười ngốc nghếch.
Chúng tôi đi xe buýt hết hai mươi phút. Hồ Khả hí hửng khoe nàng đã chuẩn bị lều bạt và dây thừng leo núi, nên khi nhìn thấy khu công viên Ca Lạc Sơn, nàng rất thất vọng. Nàng nói hồi nhỏ, tuần nào nàng cũng phải đến đây ba lần.
Sau một hồi ngao ngán, Hồ Khả nhất quyết đòi ở nhà bạt, tôi nghĩ như vậy thì hỏng bét, đang dùng dằng thì trời đổ mưa. Tôi nhìn bầu trời, đoán chắc là sẽ mưa lớn, mừng rơn chạy đến khách sạn thuê phòng. Phòng đơn. Chiêu này là của Hà Tặc.
“Phòng đôi đã hết, đành thuê tạm phòng đơn”. Tôi nhăn nhó, ra bộ miễn cưỡng.
Buổi tối, Hồ Khả ngồi trên giường xem ti vi, đôi chân trắng trẻo của nàng đung đưa, rất bắt mắt. Tôi nhìn cặp chân trắng nõn của nàng, đầu óc rối bời, quên hết quy trình Hà Tặc đã bày cho, quyết định sử dụng chiến thuật đánh nhanh thắng nhanh.
Tôi đến gần, ôm lấy nàng, hai mắt bốc lửa.
“Tiểu Dương, nhìn này!”. Nàng chỉ vào cái cổ trắng ngần của mình, giãy khỏi tay tôi.
“Phải, cổ em rất đẹp”. Tôi nói, tiếp tục ôm nàng.
“Ôi chà!”. Nàng tức giận đẩy tôi. “Ai nói cái đó! Là em bảo cái sợi dây chuyền”.
“Dây chuyền nào?”. Tôi ngớ người, quả thật tôi không muốn thảo luận bất cứ chuyện gì vào lúc này; trong đầu tôi chỉ nghĩ đến bộ ngực cao và bông hoa bí mật của nàng.
“Là cái dây chuyền lần trước anh mua đó”. Nàng nói. Tôi ngạc nhiên vì tư duy của đàn bà, sao lại có thể mông lung đến thế.
“Cái vòng bằng sừng trâu hả?”. Lúc đó trong đầu tôi hiện lên khuôn mặt yêu kiều của Mai Mai. Tôi biết đêm nay tôi không về chắc nó buồn lắm. Đôi mắt nó chắc sẽ ngơ ngác như đứa trẻ bị bỏ rơi. Nhưng tôi vẫn đi. Ngay giờ phút này tôi vẫn thấy áy náy vì đã bỏ Mai Mai ở nhà một mình, nhưng cũng chỉ có vậy.
“Chẳng phải em không thích sao? Anh đã tặng em gái rồi”.
Hồ Khả như biến thành pho tượng, dứt khoát quay mặt đi, mặc cho tôi ra sức dỗ dành, nàng không thèm quay lại. Tôi mất hứng, nằm xoài ra giường, nhắm mắt, tĩnh tâm, và…ngủ thiếp đi.
Nếu đêm đó tôi cứ ngủ tiếp đến sáng, ngày hôm sau chắc tôi sẽ buồn và nuối tiếc đến chết. Nhưng rồi đã xảy ra một chuyện, khiến tôi đến giờ vẫn còn hối hận. Đúng là: “Nhất thời sơ suất, vạn cổ sầu”. Đêm đó tôi đang ngủ, thình lình vang lên một tiếng sấm. Hồ Khả sợ quá, quên mất là đang giận tôi, hét tướng lên đánh thức tôi dậy, còn chưa kịp mở mắt xem chuyện gì thì đã bị một cái gì mềm mềm, âm ấm như cuộn bông áp vào người.
“Ối! Dương Dương!”. Hồ Khả ôm chặt tôi, nàng dường như quên phắt chuyện cãi nhau khi tối.
Những tiếng sấm đinh tai nhức óc liên tục vang lên ngoài cửa sổ. Hồ Khả sợ sét, tôi lại sợ nàng, tôi sợ tiếng hét của nàng. Khi sợ, nàng chỉ có một cách: hét, và hét rõ to.
“Cứu với! Cứu với!”. Nàng bắt đầu hét lên.
Tôi dở khóc dở cười, sợ người ngoài nghe thấy lại nghĩ tôi là con dã thú mà ập đến lập biên bản thì phiền lắm.
Nhìn ra ngoài trời, những tia chớp xé toang màn đếm, tiếp nối nhau không dứt, khách sạn toạ trên đỉnh núi nên càng như gần trời hơn, mỗi tia chớp sáng trắng như chích vào mắt. Chỉ cần nghe thấy tiếng sấm là Hồ Khả co rúm như con tôm, mắt nhắm nghiền, tay bịt chặt tai, miệng la hét. Nàng sợ sấm, ừ, trong rủi có may. Tôi nghĩ, để xem cô có còn khủng khỉnh nữa không?
Giữa hai tia chớp, tôi nhìn thấy nét mặt Hồ Khả. Thật tội nghiệp. Mặt nàng đẫm nước mắt, yếu ớt như con chim non gặp bão. Lòng tôi bỗng thắt lại, một nỗi khao khát muốn bảo vệ, che chở cho nàng trỗi dậy mãnh liệt.
Tôi ôm nàng vào lòng, ghì đầu nàng vào ngực mình, miệng thì thầm những câu dỗ dành như mẹ vẫn nói khi tôi còn nhỏ: “Ngoan nào, ngoan nào, đừng khóc nữa, Hồ Khả dũng cảm lắm, đừng sợ, đừng sợ!”. Tôi vuốt ve tóc nàng. Tôi cứ ôm nàng như thế cho đến lúc mưa tạnh.
Điều kỳ lạ là ôm một người con gái đẹp như nàng con gái đẹp như vậy nhưng trong tôi không hề nảy sinh tà ý. Tôi vẫn cho rằng sở dĩ đàn ông thích phụ nữ, chính là bởi vì thích ma lực của họ, thích đoá hoa đó.
Tôi vẫn ôm Hồ Khả lúc đó đang dần bình tĩnh trở lại, lòng bình yên không chút xao động. Lát sau Hồ Khả nói người nàng đầy mồ hôi. Nàng bảo tôi đi ngủ để nàng đi tắm. “Xin lỗi nhé, từ nhỏ em sợ nhất là sấm sét, không phiền anh chứ? Xin lỗi!”. Trước khi vào nhà tắm, Hồ Khả lại xin lỗi lần nữa. Thì ra cô hoa khôi kỉêu ngạo quen được nuông chiều vẫn có những lúc khiêm nhường như vậy.
Tôi nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm, không sao ngủ được. Lúc đó đầu óc tôi lại trở nên rối bời. Tôi nhớ tôi đã nghĩ rất nhiều chuyện, không hiểu sao lại nghĩ đến bố mẹ, hổ thẹn nhất là bỗng dưng tôi lại thử hình dung xem bố mẹ đã…làm chuyện ấy trong điều kiện như thế nào.
Tôi thấy mình thật quái đản, tự sỉ vả bản thân: Họ không làm thế sao lại có mi? Vậy là lại cảm thấy chuyện đó quá bình thường, chẳng có gì bí hiểm.
Hồ Khả tắm xong lại nằm cạnh tôi, mùi dầu tắm lan toả khắp phòng. Tôi thản nhiên nói: “Hồ Khả, lại gần đây!”. Nói xong, bỗng thấy khâm phục sự dũng cảm của mình, biết rõ sẽ bị cự tuyệt, nhưng vẫn thấy thán phục cái ngữ khí như ra lệnh đó. Thầm tính làm thế nào để xuống thang; không ngờ Hồ Khả khẽ dịch lại gần, ngoan ngoãn ôm tôi, đoạn nhẹ nhàng cuộn tròn trong lòng tôi. Tôi sung sướng đến phát điên, nhân cơ hội ôm chặt lấy nàng, mừng thầm. Cổ nhân nói chí phải: “Nói ngọt lọt đến xương”.
Ngày hôm sau, còn chưa tỉnh ngủ thì đã bị Hồ Khả hét lôi dậy, bảo phải kết hôn. Tôi bắt đầu hối hận.
Sau khi xuống núi, tôi đưa Hồ Khả về nhà, đang định quay đi thì Hồ Khả hỏi: “Anh có yêu em không?. Nàng nói bằng tiếng phổ thông rất chuẩn, thái độ hoàn toàn nghiêm túc, trang trọng như trong phim. Bụng bảo dạ, tôi biết, thực ra tôi yêu bản thân hơn.
Hồ Khả không vui, nàng nói: “Tối qua, lúc ở trên giường, anh nói anh yêu em…”. Tôi rất muốn nói với nàng là những điều đàn ông nói lúc trên giường, hãy coi như gió bay. Nhưng vấp phải ánh mắt nghiêm nghị của nàng, nghĩ tới đêm qua nàng đã chịu đau dâng hiến tất cả cho tôi nên tôi lại thôi và bảo chẳng phải đêm qua anh đã nói rồi sao.
“Vậy anh yêu em bao nhiêu?”. Nàng lại hỏi.
Tôi thật sự bực mình vì phụ nữ luôn hỏi những câu vô vị như vậy.
“Như em thôi”. Toi kiên nhẫn đáp.
Hồ Khả có vẻ hài lòng, tôi nói bye bye, đang định quay đi thì bị níu lại.
“À, anh nói hôm qua là ngày quan trọng nên phải đi chơi đúng không?”
“Đúng thế!”.
“Vậy rốt cuộc ngày hôm qua vì sao lại quan trọng?”. Nàng lại hỏi.
Thực ra hôm đó tôi nói ngày quan trọng gì gì đó, chẳng qua là kiếm cớ lừa nàng đi chơi đêm một chuyến để được xem đoá hoa xinh đẹp của nàng mà thôi. Đắn đo hồi lâu, tôi nói: “Bởi vì là tháng Sáu”.
Hồ Khả đương nhiên không hiểu, mặc nàng đứng đó, tôi đi thẳng. “Tháng Sáu!”. Tôi ngẩng nhìn bầu trời xanh trong. Hôm qua vừa có mưa vừa có sấm, hôm nay trời rất đẹp, quang đãng, thoáng mát lạ thường, người ta bảo đẹp như nền trời sau đêm dông cũng là vì lẽ đó.
Tôi đang đắm mình trong không gian của tháng Bảy, ve sầu kêu inh ỏi, lại nhớ về tháng Sáu. Chợt nhận ra, tháng Sáu là tiết hoa nở.
---------------------------------------------------------
18. TẠM BIỆT THÁNG BẢY
Nếu nói tháng Sáu là tiết hoa nở thì tháng Bảy là tháng chia ly. Trong bầu không khí nóng bức, ẩm ướt, người ta bùi ngùi lưu luyến nhưng vẫn không tránh được cảnh chia ly. Vườn trường tháng Bảy đầy nước mắt. Tôi đứng cạnh cửa sổ nhìn lớp sinh viên tốt nghiệp, đầy hành lý đi ra. Mỗi khi thấy họ quay đầu nhìn lại trường lần cuối, lòng tôi lại nhói đau, đó cũng là hình ảnh của mình năm sau.
Trong thời gian này, học sinh khoá dưới thường thích đi mua lại sách của các sinh viên vừa tốt nghiệp - lúc mua mấy chục đồng, bây giờ hễ có tiền là bán, thậm chí chỉ mấy hào. Chạy nhất là máy tính. Họ đã dùng nó để chơi game mấy năm trời, bây giờ đem bán đổ bán tháo.
Trong khóm hoa, sân vận động, phòng học, chỗ nào cũng đầy các đôi tình nhân. Tốt nghiệp rồi, những đôi yêu nhau, hoặc là sẽ có một sự bắt đầu mới, hoặc là mỗi người mỗi ngả. Vậy là họ tranh thủ tận hưởng tình yêu trong những ngày cuối cùng còn ở trường. Nhắc lại lần nắm tay đầu tiên, nụ hôn đầu tiên, nói lời yêu đầu tiên, lần suy nghĩ về tương lai đầu tiên, lần viết nhật ký đầu tiên ghi lại nỗi nhớ đầu đời… “ngày…tháng…trời mưa…nhớ…”.
Bây giờ là tháng Bảy, bằng giờ này sang năm tôi sẽ tốt nghiệp. Tôi nghĩ lúc ra trường, hành trang của mình còn những gì? Có lẽ chỉ mấy cuốn sách!
Tạng Đao, “sư phụ” của Hà Tặc cũng tốt nghiệp năm nay. Hôm qua họ tụ tập ăn uống.
Vị sư phụ này là người Trùng Khánh, có tài chơi dao; hai người quen nhau khi Hà Tặc mới học năm thứ nhất. Hồi đó Hà Tặc cùng mấy đứa bạn đánh nhau với học sinh trường khác, có một người gầy thấp, tướng mạo xấu xí, tay cầm dao nhảy vào đâm đối phương lia lịa, nhưng chỉ toàn đâm vào mông, chỗ nhiều thịt không gây thương tích nặng, chảy ít máu, đủ dọa đối phương nhưng rất chuẩn, không chệch nhát nào, kiểu cầm dao vô cùng điệu đà. Đấy là gã trai có biệt danh rất kêu “Tạng Đao”. Từ đó Hà Tặc tâm phục khẩu phục anh chàng thấp hơn mình nửa cái đầu, nhất nhất gọi sư phụ, sư phụ một cách cung kính.
Hôm qua lúc ăn, không ai nhắc tới hai chữ chia tay, mọi người ăn uống vui vẻ như thường. Ngấm rượu, sư phụ của Hà Tặc thể hiện tài dùng dao, càng khiến mọi người hứng khởi, tán dương ầm ãi. Khi tiệc tan còn đem dao nghe đồn của người Tạng gắn bó gần bảy năm tặng cho đồ đệ Hà Tặc.
Hà Tặc bật khóc, mím môi nhận quà, nước mắt như mưa. Tôi không khóc nhưng lòng buồn rười rượi.
Gục đầu lên bệ cửa sổ, tôi thấy lòng ngao ngán. Đột nhiên thấy nhớ Hồ Khả da diết.
Đi đến dưới phòng Hồ Khả, nhìn thấy một đôi đang ôm nhau khóc - nghe rõ tiếng của cô gái, thê thảm, văng vẳng lan xa - càng buồn tê tái.
Gọi Hồ Khả, chúng tôi đi đến sân vận động ngồi, nhìn đám học sinh khoá dưới chơi bóng. Đối với tôi, chỉ có sinh viên tốt nghiệp là người lớn, còn lại đều là trẻ con.
Tôi đã học năm thứ ba.
Tôi sắp có tháng Bảy chia ly.
Hồ Khả rất sôi nổi. Nàng hớn hở kể cho tôi nghe chuyện các bạn cùng phòng buôn điện thoại thế nào; khi thấy tôi không hào hứng, nàng ngạc nhiên hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì, sao anh buồn thế?”.
Tôi biết nếu kể với nàng nỗi buồn của mình, nhất định nàng sẽ giễu tôi đa sầu đa cảm; Hà Tặc và A Thụ luôn giễu tôi như vậy. Hơn nữa nàng đã nói với tôi từ lâu, nàng mong tốt nghiệp sơm, có việc làm, tự kiếm tiền, làm việc mình thích. Nhưng tôi vẫn không kìm chế được, liền nói với nàng: “Giờ này sang năm đến lượt anh tốt nghiệp, đâu đâu cũng thấy âm hưởng chia ly, anh không thích”. Thật bất ngờ, Hồ Khả không nói gì, chỉ cười, kéo tay tôi nắm trong bàn tay mềm mại của mình đặt lên khuôn mặt có làn da mát dịu của nàng: “Lúc đó đã có em bên cạnh”. Nàng thì thầm.
Chúng tôi cứ ngồi thế xem “bọn trẻ” chơi trên sân bóng, bỗng nhận thấy thì ra tôi vẫn có một người con gái ở bên mình.
Trên sân có một cặp trai gái. Họ cũng yên lặng ngồi bên nhau không nói. Tôi lén quan sát Hồ Khả, dưới ánh nắng chiều, khuôn mặt đẹp của nàng toả ra vầng hào quang màu vàng óng ả. Nàng lười biếng dựa vào tôi. Tôi nghĩ có lẽ chính là tình yêu!
Trong những lúc buồn luôn có người bên cạnh, dù chỉ im lặng vẫn có tác dụng an ủi rất lớn. Tôi xúc động nói: “Hồ Khả, cảm ơn em!”.
Hồ Khả mắng tôi ngốc.
Ngày 20 tháng Bảy mẹ về quê. Mẹ yêu cầu ba anh em chúng tôi cùng về, tôi nghĩ phải ở lại Trùng Khánh tìm việc làm kiếm chút tiền nên không về, hai đứa em gái đương nhiên không chịu.
Lẽ nào ngay đến con mèo Sbin cũng cảm nhận được không khí chia ly của tháng Bảy? Nó gục vào bệ cửa sổ kêu thảm thiết, tiếng kêu nghe xé lòng. Khi không thấy ai ở trong đó, nó lại ra ngoài cửa kêu, lúc đó tôi đến bên, nó quay mặt lại, vẫn kêu không ngớt. Tôi vuốt ve nó, nó dụi đầu vào tôi, liếm liếm tay tôi, kêu: “meo...meo…”.
Tôi nâng mặt nó lên, nghĩ thầm: Sbin, lẽ nào mày cũng hiểu tháng Bảy là tháng chia ly? Bất giác thấy buồn cười về sự đa cảm rất đàn bà của mình, muốn cười nhưng không cười được.
Bây giờ mẹ đang nấu cho chúng tôi bữa sáng cuối cùng. An An cũng đã chịu yên, ngồi trên đi văng nhắn tin cho bạn trai. Mai Mai vẫn ngồi vẽ tranh ngoài ban công. Tôi ở trong phòng nghe mẹ dặn dò, “Tết nhất định phải về nhà ăn bữa cơm đoàn tụ, ăn bánh chẻo và canh đoàn viên”. Tôi nói: “Con biết rồi”, nhìn lịch trên tường, hôm nay là ngày 20.
Sáng 20 tháng Bảy, Trùng Khánh mưa nhỏ. Không khí trong lành, phảng phất mùi chia ly. Lúc ăn sáng, mẹ bảo: “Mẹ mới đến đây hai tháng, đã là hội viên hội mạt chược rồi”. Mọi người gượng cười. Sau đó, mẹ lại nhắc chuyện muốn chúng tôi cùng về quê. “Dương Dương, cùng về với mẹ, ba anh em chúng mày không biết chăm sóc nhau, ở ngoài làm sao được như ở nhà”.
Trước khi nghe mẹ nói tôi đã quyết định không về. Tôi đã định dứt khoát từ chối: “Con không về!” nhưng lúc này, trước ánh mắt mẹ, tôi không thể mở miệng. Đôi mắt mẹ suốt một đời sáng là thế, vậy mà khi bước vào tuổi già cũng bắt đầu mờ đục. Mẹ già rồi, mẹ chỉ thích con cái quây quần, mẹ sợ cô đơn. Bố quanh năm uống ruợu không biết đến việc gia đình. Tôi mường tượng ở nhà có một phụ nữ cô đơn đang chờ đợi đoạn cuối cuộc đời mình.
18. TẠM BIỆT THÁNG BẢY
Nếu nói tháng Sáu là tiết hoa nở thì tháng Bảy là tháng chia ly. Trong bầu không khí nóng bức, ẩm ướt, người ta bùi ngùi lưu luyến nhưng vẫn không tránh được cảnh chia ly. Vườn trường tháng Bảy đầy nước mắt. Tôi đứng cạnh cửa sổ nhìn lớp sinh viên tốt nghiệp, đầy hành lý đi ra. Mỗi khi thấy họ quay đầu nhìn lại trường lần cuối, lòng tôi lại nhói đau, đó cũng là hình ảnh của mình năm sau.
Trong thời gian này, học sinh khoá dưới thường thích đi mua lại sách của các sinh viên vừa tốt nghiệp - lúc mua mấy chục đồng, bây giờ hễ có tiền là bán, thậm chí chỉ mấy hào. Chạy nhất là máy tính. Họ đã dùng nó để chơi game mấy năm trời, bây giờ đem bán đổ bán tháo.
Trong khóm hoa, sân vận động, phòng học, chỗ nào cũng đầy các đôi tình nhân. Tốt nghiệp rồi, những đôi yêu nhau, hoặc là sẽ có một sự bắt đầu mới, hoặc là mỗi người mỗi ngả. Vậy là họ tranh thủ tận hưởng tình yêu trong những ngày cuối cùng còn ở trường. Nhắc lại lần nắm tay đầu tiên, nụ hôn đầu tiên, nói lời yêu đầu tiên, lần suy nghĩ về tương lai đầu tiên, lần viết nhật ký đầu tiên ghi lại nỗi nhớ đầu đời… “ngày…tháng…trời mưa…nhớ…”.
Bây giờ là tháng Bảy, bằng giờ này sang năm tôi sẽ tốt nghiệp. Tôi nghĩ lúc ra trường, hành trang của mình còn những gì? Có lẽ chỉ mấy cuốn sách!
Tạng Đao, “sư phụ” của Hà Tặc cũng tốt nghiệp năm nay. Hôm qua họ tụ tập ăn uống.
Vị sư phụ này là người Trùng Khánh, có tài chơi dao; hai người quen nhau khi Hà Tặc mới học năm thứ nhất. Hồi đó Hà Tặc cùng mấy đứa bạn đánh nhau với học sinh trường khác, có một người gầy thấp, tướng mạo xấu xí, tay cầm dao nhảy vào đâm đối phương lia lịa, nhưng chỉ toàn đâm vào mông, chỗ nhiều thịt không gây thương tích nặng, chảy ít máu, đủ dọa đối phương nhưng rất chuẩn, không chệch nhát nào, kiểu cầm dao vô cùng điệu đà. Đấy là gã trai có biệt danh rất kêu “Tạng Đao”. Từ đó Hà Tặc tâm phục khẩu phục anh chàng thấp hơn mình nửa cái đầu, nhất nhất gọi sư phụ, sư phụ một cách cung kính.
Hôm qua lúc ăn, không ai nhắc tới hai chữ chia tay, mọi người ăn uống vui vẻ như thường. Ngấm rượu, sư phụ của Hà Tặc thể hiện tài dùng dao, càng khiến mọi người hứng khởi, tán dương ầm ãi. Khi tiệc tan còn đem dao nghe đồn của người Tạng gắn bó gần bảy năm tặng cho đồ đệ Hà Tặc.
Hà Tặc bật khóc, mím môi nhận quà, nước mắt như mưa. Tôi không khóc nhưng lòng buồn rười rượi.
Gục đầu lên bệ cửa sổ, tôi thấy lòng ngao ngán. Đột nhiên thấy nhớ Hồ Khả da diết.
Đi đến dưới phòng Hồ Khả, nhìn thấy một đôi đang ôm nhau khóc - nghe rõ tiếng của cô gái, thê thảm, văng vẳng lan xa - càng buồn tê tái.
Gọi Hồ Khả, chúng tôi đi đến sân vận động ngồi, nhìn đám học sinh khoá dưới chơi bóng. Đối với tôi, chỉ có sinh viên tốt nghiệp là người lớn, còn lại đều là trẻ con.
Tôi đã học năm thứ ba.
Tôi sắp có tháng Bảy chia ly.
Hồ Khả rất sôi nổi. Nàng hớn hở kể cho tôi nghe chuyện các bạn cùng phòng buôn điện thoại thế nào; khi thấy tôi không hào hứng, nàng ngạc nhiên hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì, sao anh buồn thế?”.
Tôi biết nếu kể với nàng nỗi buồn của mình, nhất định nàng sẽ giễu tôi đa sầu đa cảm; Hà Tặc và A Thụ luôn giễu tôi như vậy. Hơn nữa nàng đã nói với tôi từ lâu, nàng mong tốt nghiệp sơm, có việc làm, tự kiếm tiền, làm việc mình thích. Nhưng tôi vẫn không kìm chế được, liền nói với nàng: “Giờ này sang năm đến lượt anh tốt nghiệp, đâu đâu cũng thấy âm hưởng chia ly, anh không thích”. Thật bất ngờ, Hồ Khả không nói gì, chỉ cười, kéo tay tôi nắm trong bàn tay mềm mại của mình đặt lên khuôn mặt có làn da mát dịu của nàng: “Lúc đó đã có em bên cạnh”. Nàng thì thầm.
Chúng tôi cứ ngồi thế xem “bọn trẻ” chơi trên sân bóng, bỗng nhận thấy thì ra tôi vẫn có một người con gái ở bên mình.
Trên sân có một cặp trai gái. Họ cũng yên lặng ngồi bên nhau không nói. Tôi lén quan sát Hồ Khả, dưới ánh nắng chiều, khuôn mặt đẹp của nàng toả ra vầng hào quang màu vàng óng ả. Nàng lười biếng dựa vào tôi. Tôi nghĩ có lẽ chính là tình yêu!
Trong những lúc buồn luôn có người bên cạnh, dù chỉ im lặng vẫn có tác dụng an ủi rất lớn. Tôi xúc động nói: “Hồ Khả, cảm ơn em!”.
Hồ Khả mắng tôi ngốc.
Ngày 20 tháng Bảy mẹ về quê. Mẹ yêu cầu ba anh em chúng tôi cùng về, tôi nghĩ phải ở lại Trùng Khánh tìm việc làm kiếm chút tiền nên không về, hai đứa em gái đương nhiên không chịu.
Lẽ nào ngay đến con mèo Sbin cũng cảm nhận được không khí chia ly của tháng Bảy? Nó gục vào bệ cửa sổ kêu thảm thiết, tiếng kêu nghe xé lòng. Khi không thấy ai ở trong đó, nó lại ra ngoài cửa kêu, lúc đó tôi đến bên, nó quay mặt lại, vẫn kêu không ngớt. Tôi vuốt ve nó, nó dụi đầu vào tôi, liếm liếm tay tôi, kêu: “meo...meo…”.
Tôi nâng mặt nó lên, nghĩ thầm: Sbin, lẽ nào mày cũng hiểu tháng Bảy là tháng chia ly? Bất giác thấy buồn cười về sự đa cảm rất đàn bà của mình, muốn cười nhưng không cười được.
Bây giờ mẹ đang nấu cho chúng tôi bữa sáng cuối cùng. An An cũng đã chịu yên, ngồi trên đi văng nhắn tin cho bạn trai. Mai Mai vẫn ngồi vẽ tranh ngoài ban công. Tôi ở trong phòng nghe mẹ dặn dò, “Tết nhất định phải về nhà ăn bữa cơm đoàn tụ, ăn bánh chẻo và canh đoàn viên”. Tôi nói: “Con biết rồi”, nhìn lịch trên tường, hôm nay là ngày 20.
Sáng 20 tháng Bảy, Trùng Khánh mưa nhỏ. Không khí trong lành, phảng phất mùi chia ly. Lúc ăn sáng, mẹ bảo: “Mẹ mới đến đây hai tháng, đã là hội viên hội mạt chược rồi”. Mọi người gượng cười. Sau đó, mẹ lại nhắc chuyện muốn chúng tôi cùng về quê. “Dương Dương, cùng về với mẹ, ba anh em chúng mày không biết chăm sóc nhau, ở ngoài làm sao được như ở nhà”.
Trước khi nghe mẹ nói tôi đã quyết định không về. Tôi đã định dứt khoát từ chối: “Con không về!” nhưng lúc này, trước ánh mắt mẹ, tôi không thể mở miệng. Đôi mắt mẹ suốt một đời sáng là thế, vậy mà khi bước vào tuổi già cũng bắt đầu mờ đục. Mẹ già rồi, mẹ chỉ thích con cái quây quần, mẹ sợ cô đơn. Bố quanh năm uống ruợu không biết đến việc gia đình. Tôi mường tượng ở nhà có một phụ nữ cô đơn đang chờ đợi đoạn cuối cuộc đời mình.
---------------------------------------------------------
Tôi liếc nhìn An An, con bé rất láu cá, gặp tình huống thế này, nó thường cúi đầu, không thể hiện thái độ. Tôi lại cầu cứu Mai Mai, đôi mắt điềm tĩnh của nó nhìn tôi, nét mặt bình thản. Tôi hiểu,chỉ cần được theo tôi, đi đâu nó cũng đi, Mai Mai từ nhỏ đã rất quấn tôi. Có nghĩa là, bây giờ quyền quyết định thuộc về tôi. Tôi nghĩ, đàn ông phải xa nhà, bôn tẩu lập nghiệp, không nên chỉ quẩn quanh ở quê. Vậy là giả bộ bình tĩnh vừa gắp rau, vừa như buột miệng nói: “Vẫn ở lại Trùng Khánh thôi, đã quyết định như vậy rồi mà”.
Mẹ không tiện nói lại, mọi người lặng lẽ ăn. Tôi thậm chí không dám nhìn mẹ, cảm thấy mình như kẻ trộm lấy đi đứa con trai duy nhất của mẹ.
Khi tiễn mẹ, An An nhất định không đi, con bé cứ một mực nói có việc, rồi chuồn mất. Mẹ, tôi và Mai Mai ra bến xe. Trên đường đi, mẹ lại bắt đầu dặn dò trời nóng phải uống nước lạnh, trời lạnh phải uống nước nóng, cứ như tôi là đứa trẻ lên ba.
Tôi nói: “Con biết tự chăm sóc, con không còn là trẻ con nữa”.
“Với mẹ, các con mãi mãi là trẻ con”. Mẹ nói, mắt sáng lên. Mắt Mai Mai bắt đầu đỏ, nó ngoan ngoãn đứng cạnh tôi, yên lặng nhìn mẹ.
“Mai Mai cũng thế, phải nghe lời anh, phải chịu khó ăn. Con gầy quá!”. Mẹ lại chuyển chủ đề sang cô con gái.
Mai Mai mím môi gật đầu, cố không cho nước mắt trào ra.
Sau đó mẹ lại dặn dò hai anh em: “Các con là anh là chị phải chăm sóc An An, nhất là Mai Mai, con là chị, phải thường xuyên chơi với em”. Mai Mai không phản ứng, chỉ đăm đăm nhìn mẹ. Tôi nghe rõ tiếng mẹ thở dài.