cực hay trên điện thoại.Hãy lưu lại và giới thiệu cho bạn bè nhé!!!
Danh ngôn tình yêu:Trước mắt người yêu, không có người đàn bà nào xấu cả.
Tìm kiếm truyện
Nếu không tìm thấy bạn có thể vào Menu "Yêu cầu truyện" để yêu cầu truyện cho Admin
“Hoặc là, anh có dự kiến trước, anh hiểu rõ em sẽ đánh vỡ tầng băng mỏng này, cho nên mới cưới em về nhà .” Hắn như có điều suy nghĩ nhìn cô ở trong ngực.
“Em không tin anh biết trước ! Thỉnh thoảng khích lệ em một cái, lại không cái gì không tốt. Rõ ràng cũng là bởi vì em rất cố gắng, mới tạo ra mối nhân duyên tốt này—”
Reng reng. . . . . . Bên trong phòng tiếng điện thoại vang lên, cắt đứt lời nói Đỗ Nhược Đồng.
“Uy.” Đỗ Nhược Đồng hơi nghiêng thân, nhấn phím điện thoại nghe
“Nhược Đồng, mẹ cháu tới chơi.” Bạch mẹ nói.
“À? !” Đỗ Nhược Đồng kinh ngạc nhìn Quan Chấn Ngôn một cái.”Cháu biết rồi, cám ơn.”
“Sao mẹ em lại chọn thời gian này tới?” Quan Chấn liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức —— mười giờ.
“Em cũng cảm thấy kì quái, em đi xuống trước, anh không nhất định phải xuống.” Cô biết Quan Chấn Ngôn đối với mẹ cô không thèm nói nhiều nửa câu
“Anh tắm trước, lập tức đi xuống.” Quan Chấn Ngôn kéo cô đứng dậy.
Đỗ Nhược Đồng ngửa đầu đối với hắn cười một tiếng.”Vậy em ở dưới lầu chờ anh.” Chẳng qua là, cô mới đi tới cửa hai bước, liền lại bị kéo vào trong ngực hắn.
“Mẹ em sẽ không ý nghĩ kỳ lạ chứ, lại muốn gả em cho nam nhân giàu hơn thôi” Hắn dùng cằm để lên đầu cô, hô hấp có chút dồn dập.
Đỗ Nhược Đồng mở to mắt, hoàn toàn không có cách nào tin tưởng hắn luôn luôn thông minh như vậy, thế nhưng lại nói ra lời nói càn này.
Quan Chấn Ngôn không được tự nhiên hạ cổ họng, bên tai bốc lên một tầng khí nóng.
“A. . . . . .” Đỗ Nhược Đồng cười ngọt ngào ra tiếng, nhón chân lên cắn cằm của hắn.
Đầu tiên là Lưu Đạo Minh, hiện tại vừa cái nam nhân khác giả tưởng , thì ra cô khiến cho hắn có nhiều bất an.
“Đứa ngốc, em đã gả cho anh, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không tái giá cho những người khác, hiểu không?” Đỗ Nhược Đồng nhìn kỹ mắt hắn, còn giơ cao tay phải lên thề
Quan Chấn Ngôn nặn ra nụ cười, nhưng vẫn không cách nào xóa đi vẻ thoải mái trong tim.
Cô giống như một suối nước, làm dịu tâm linh của hắn. Nhưng là, vô luận hắn như thế nào khép chặt lại bàn tay muốn giữ lại suối nước, nước vẫn từ ngón tay hắn chảy ra
Hắn biết suối nước sẽ không di chuyển, nhưng hắn vẫn không nhịn được sợ hãi những người khác cũng mơ ước muốn một ly nước suối.
Đỗ Nhược Đồng ngắm nhìn lông mi hắn nhăn lại, cô có chút lo lắng.
“Thế nào?” Cô ôm lấy mặt của hắn, dịu dàng hỏi.
“Không sao. Mau đi đi, đừng làm cho mẹ em đợi quá lâu.” Quan Chấn Ngôn cầm lấy tay của cô đi tới cửa, thúc giục cô xuống lầu.
Hắn đứng ở cửa phòng, đợi bóng lưng của cô biến mất sau tầm mắt cô, hắn mới xoay người đi vào phòng tắm chuẩn bị tắm.
Chẳng qua là, hắn mới bước vào phòng tắm, cả người liền lo âu , hắn đang trong phòng tắm ven theo góc tường đi tới đi lui.
Mẹ của cô đến tột cùng là tới làm cái gì?
Mà hắn lại đang lo lắng mù quáng cái gì! Nếu như hắn lo lắng cô sẽ bị điệu bộ của mẹ cô ảnh hưởng, lúc đầu hắn cũng không nên cưới cô a!
Huống chi, hiện tại tình cảm của bọ họ rất thân mật, hắn vẫn còn lo lắng cái gì đây? Hắn là đối với chính mình không tin tưởng sao? Còn sợ hãi có thể sẽ mất đi cô?
Đột nhiên Quan Chấn Ngôn dừng lại hành động đi đi lại lại, hắn quyết định ——
“Mẹ, mẹ tới đây sao không gọi điện trước?”
Đỗ Nhược Đồng đi vào trong phòng khách, thấp giọng nói.
“Mẹ nghĩ dù sao các con cũng không ngủ sớm như vậy, cho nên để tài xế chở ta tới, dù sao cũng là thuận đường.” Đỗ Giản Mỹ Tú vỗ vỗ bên cạnh ghế sa lon, mặt nở nụ cười kêu.”Tới ngồi bên cạnh mẹ đây.”
Đỗ Nhược Đồng theo lời ngồi bên cạnh bà, thần thái lại không chút nào buông lỏng.
“Làm sao lại mặc áo ngủ như vậy, coi chừng Chấn Ngôn cảm thấy con không nữ tính!” Đỗ Giản Mỹ Tú không cho là đúng nhìn ao màu xám tro trên người nữ nhi, quần thì rộng thùng thình
“Cái này cùng áo của Chấn Ngôn giống nhau, chúng con cùng nhau chọn.”
“Không nghĩ tới tình cảm vợ chồng của các con lại mặn nồng như thế. Chấn Ngôn đâu? mẹ muốn cám ơn nó đã tặng cho mẹ vòng tay.” Đỗ Giản Mỹ Tú lấm lét nhìn trái phải trong chốc lát.
“Anh ấy đang tắm, lập tức xuống.”
“Nó không xuống cũng tốt, thấy mẹ lại không nói lời nào, âm trầm giống như quỷ.” Đỗ Giản Mỹ Tú hạ thấp giọng nói.
“Mẹ! Anh ấy không giỏi xã giao mà thôi. Lần gặp mẹ lúc trước, cũng chưa có một lần thất lễ.” Đỗ Nhược Đồng không vui sưng mặt lên.
“Tốt lắm, tốt lắm, không nói những chuyện không vui kia. Bạn bè của ba con là Mike từ nước Mỹ mới trở lại, nói muốn tìm con cùng ăn cơm.” Đỗ Giản Mỹ Tú cầm lấy tay cô, vòng tay Phỉ Thúy Quan Chấn đưa đanh lấp lánh ánh sáng ở cổ tay.
Tâm Đỗ Nhược Đồng chợt lạnh, cuối cùng cũng biết mẫu thân tại sao tới cửa bái phóng(kính cẩn,thăm hỏi). Bởi vì mẹ tự biết không có cách nào ở trong điện thoại để cho cô có thể đáp ứng có mặt, cho nên mới phải muốn đối mặt nói cùng cô.
“Mẹ, con không đi, con bây giờ đã kết hôn.” Đỗ Nhược Đồng cự tuyệt.
“Kết hôn cùng ăn cơm là hai chuyện khác nhau. Kết hôn, vẫn có thể có bạn bè!” Đỗ Giản Mỹ Tú lấy lòng cười.
“Mẹ biết rõ Mike đối với con có ý tứ, làm sao mẹ còn nói những lời như vậy? Mẹ lại nhận cái gì của Mike có phải hay không?” Cô hoài nghi nhìn mẹ.
“Mike mang túi sách Hermes(1 hãng túi nổi tiếng) đến tặng mẹ, nói phải đặt 1~2 năm mới có . Đó là tâm ý của nó, mẹ không nhận không được ——”
“Mẹ, con không muốn nói những lời nói khó nghe.” Đỗ Nhược Đồng không khách khí cắt đứt lời nói của bà…, trực tiếp quay đầu lại.
“Mẹ chỉ là muốn nghĩ tốt thầm nghĩ tìm con ra ngoài ăn cơm, con bày cái sắc mặt gì cho mẹ xem, coi như mẹ thuận tiện tới hàn huyên với con một chút, hai mẹ con tâm sự cũng không được sao?” Đỗ Giản Mỹ Tú thấy nữ nhi lại muốn mở miệng dạy dỗ người, vội vàng thay đổi đề tài, thần thần bí bí mà đối với cô nói: “Đúng rồi, tối mai có tiệc, bác sĩ La Gia Lệ cũng sẽ đến.”
“La Gia Lệ? Tại sao cô ấy cũng sẽ đến?” Đỗ Nhược Đồng hơi nhếch môi, đối với cái tên đó vẫn thật là ghét.
“Cô ta cùng tiên sinh Mike là bạn học thời đại học.” Đỗ Giản Mỹ Tú lấm lét nhìn trái phải dưới, thấy bốn bề vắng lặng liền hạ thấp giọng nói: “Mẹ nghe đám phụ nữ, bạn bè của mẹ nói, La Gia Lệ chung quanh cùng con khoe khoang, cô ta cùng Quan Chấn Ngôn từng có một đoạn tình, là cô ta không cần Quan Chấn Ngôn, hắn mới cưới con. Đây là chuyện gì xảy ra?”
Đỗ Nhược Đồng đưa bàn tay đè ở dưới đùi, tránh cho mình nắm chặt quả đấm.”Tốt, tối mai con cùng đi với mẹ.” Cô muốn đi gặp lại La Gia Lệ. Cô sẽ không cho La Gia Lệ bất kì lời nói phỉ báng Quan Chấn Ngôn, không có gì sánh kịp với hắn!
“Ai da, mẹ cũng biết con sẽ không làm mẹ thất vọng, buổi tối, Mike nhất định sẽ thật cao hứng . Tên kia không lấy được con nhưng vẫn không tù bỏ ý định, không có có việc gì liền hỏi thăm tin tức của con ——” Đỗ Giản Mỹ Tú vừa mở miệng, không nhịn được liền giương cao âm lượng.
“Mẹ! Con đáp ứng đi với mẹ, mẹ đừng nói nữa, con không thích nghe những thứ này.”
Đỗ Giản Mỹ Tú im bặt, nụ cười đột nhiên cứng ở trên mặt.
Khuôn mặt Quan Chấn Ngôn âm trầm, xuất hiện ở cửa phòng khách.
“Mẹ.” Hắn thấp kêu một tiếng.
“Xuống lầu rồi sao?” Đỗ Nhược Đồng cười đi về phía hắn, rất tự nhiên khoác cánh tay hắn.
Quan Chấn Ngôn yên lặng nhìn cô, đôi mắt lạnh lẽo không lộ ra bất kì tâm tình gì
“Chấn Ngôn, mẹ là tới cám ơn con đã tặng cho mẹ vòng tay Phỉ Thúy này , tất cả mọi người đều khen mẹ có con rể hiếu thuận.” Đỗ Giản Mỹ Tú đảo miệng, cố gắng cười một cách tự nhiên.
Quan Chấn Ngôn không nói gì, Đỗ Nhược Đồng lo lắng đưa mắt nhìn hắn.
“Mẹ là tới tìm Nhược Đồng, tối mai theo mẹ đi tham gia một bữa tiệc, bạn bè. . . . “
“Em muốn đi sao?” Quan Chấn Ngôn không để ý Đỗ Giản Mỹ Tú, ánh mắt lạnh lẽo thâm trầm nhìn Đỗ Nhược Đồng.
“Đúng.” Bởi vì có La Gia Lệ.
Quan Chấn Ngôn vừa nghe, tròng mắt lập tức bắn ra tia giết người. Hắn trừng mắt nhìn Đỗ Nhược Đồng, gân xanh dữ tợn ở cổ nổi lên. Một cỗ tức giận từ cơ thể hắn vọt lên, hắn giống như một trái bom, chạm vào có thể nổ ngay, một chút xíu gió thổi cỏ lay, cũng sẽ đưa tới thương vong nặng nề
Đỗ Nhược Đồng nhìn hắn mang theo sự giận dữ, dĩ nhiên cô biết hắn đang mất hứng, nhưng cô không biết đến tột cùng là hắn mất hứng cái gì?
“Anh có muốn đi cùng mẹ con em không?” Cô ngửa đầu nhìn hắn, bàn tay đều dính vào trên cánh tay của hắn.
” Cái đó không có cần thiết.” Quan Chấn Ngôn cố gắng không đẩy tay cô ra, bởi vì không muốn làm cho mẹ cô cho rằng tình cảm vợ chồng của bọn họ không tốt.
“Mẹ, chúng con có chút việc, mẹ chờ con một lát.” Không muốn lại bị hỉ nộ vô thường của hắn ảnh hưởng, Đỗ Nhược Đồng kéo lấy bàn tay Quan Chấn Ngôn, không nói lời gì liền kéo hắn đến phòng ăn.
Quan Chấn Ngôn vừa thấy không có ai, lập tức liền kéo tay cô ra, đứng một góc cách xa cô nhất.
Đỗ Nhược Đồng sửng sốt, kinh ngạc nhìn hắn, ngay cả nhìn hắn cũng không liếc nhìn cô một cái.
“Anh có phải hiểu lầm chuyện gì hay không? Vậy anh nghe được cái gì?” Hắn nghe được tin tức của La Gia Lệ sao?
“Em lo lắng anh hiểu lầm cái gì? Sợ anh nghe đến cái gì?” Cánh tay Quan Chấn Ngôn khoanh ở trước ngực, thanh âm lạnh lẽo, tư thái nói chuyện giống như tùy thời đều có thể nhào tới trước, cắn bất kỳ người nào phản bội Quỷ Vương.
“Em không muốn đi gặp Mike .” Thanh âm của cô mềm xuống, phỏng đoán hắn để ý có thể là chuyện này.
“Mike là ai?” Lời nói châm chọc của Quan Chấn Ngôn hỏi ngược lại. Quả thật hắn nghe được một phần đối thoại giữa cô cùng mẹ
“Mẹ cũng biết con sẽ không làm ẹm thất vọng”, “Mike nhất định sẽ thật cao hứng”. “Tên kia không lấy được con nhưng vẫn không từ bỏ ý định, không có có việc gì liền hỏi thăm tin tức của con ——”. . . . .
Lời nói của mẹ cô giống như kim châm đâm vào tim hắn, máu tươi của hắn chảy ra
Ác ma tự ti lần nữa từ chỗ sâu tròn tâm hồn hắn nhẹ nhàng ra ngoài, không khách khí chút nào chiếm cứ mặt mũi của hắn.
Quan Chấn Ngôn liều mạng chừng mắt nhìn sàn nhà, sắc mặt một hồi xanh trắng.
Sao cô lại đáp ứng lời mời kia? Rõ ràng mẹ của cô muốn đem cô đẩy đến bên người Mike!
“Nhìn em——” Đỗ Nhược Đồng nghĩ bắt tầm mắt của hắn, nhưng ánh mắt hắn nhưng thủy chung đặt ở sau vai cô.”Nếu như anh không nghĩ muốn cho em tham gia buổi tiệc ngày mai, làm ơn nói cho em biết”
Quan Chấn Ngôn một câu cũng không nói.
(bạn đang đọc truyện tại kênh truyện chấm wap chấm ét hắt ^^,chúc các bạn vui vẻ)
“Em nói lại một lần nữa —— em không phải là vì Mike mới đi! Nếu như mà em đối với hắn có hứng thú, ban đầu đã sớm gả cho hắn rồi !” Đỗ Nhược Đồng dùng kiên nhẫn cuối cùng của cô, ôn tồn nói.
“Ai biết được? Em là sẽ thay đổi.” Quan Chấn Ngôn hoàn toàn không có cách nào ngăn cản được lời nói cay nghiệt
“Quan Chấn Ngôn!” Sự tức giận chợt đánh úp tới Đỗ Nhược Đồng, cô tức giận tới tứ chi phát run, lời phản bác cũng không nói ra được
Trừng mắt hắn, nét mặt không chút máu dựa vào vách tường
“Thu hồi lời của anh.” Cô nói nhỏ, hoài nghi hiện tại mình đứng không phải trên mặt đất mà là lòng của mình
“Cần gì chứ? Có lẽ sớm muộn gì câu nói kai cũng được kiểm chứng .” Quan Chấn Ngôn không phát hiên ra cô cái gì không đúng, bởi vì tức giận đang rực cháy mà hắn thủy chung không nhìn cô một cái
Hắn sải bước đi ra ngoài phòng ăn, đi tới cửa trước đè xuống tiếng nói điện thoại “Vương thúc, cháu muốn ra ngoài.”
‘‘ Anh đi đâu ?Đã trễ rồi.” tâm Đỗ Nhược Đồng hoảng hốt, cắn răng chống lên một tia hơi sức cuối cùng, đuổi theo.
“Bỏ bớt bộ dạng làm bộ làm tịch của em đi, đem trò diễn của em đến hôm nay thôi.” Quan Chấn Ngôn lạnh lùng cười một tiếng, vẫn không có nhìn cô, bước nhanh ra khỏi cửa
Đỗ Nhược Đồng đứng tại chỗ, huyết dịch toàn thân cũng đông lạnh thành băng.
Hai người thật vất vả mới dắt tơ hồng, làm sao sẽ nhanh như vậy liền đứt dây đây?
Mới vừa rồi trên lầu ân ái ngọt ngào, hiên tại hai người lại có vẻ căng thẳng, cỏ vẻ vô cùng châm chọc
Tại sao hắn lại phản ứng kịch liệt như thế? Chẳng lẽ hắn hắn ghen cô cùng với Mike sao?”
Hoặc bởi vì nghe được ngày mai La Gia Lệ cũng muốn xuất hiện, cho nên lòng hắn hỗn loạn sao?
Đỗ Nhược Đồng ôm lấy mình, bắt đầu căng đau trên trán, nhìn chậu hoa đào hôm qua cô mới căm gần cánh cửa kai, bi thảm phát hiện ——
Cô không dám suy nghĩ.
Dù sao, vô luận cô bỏ ra bao nhiều đi nữa, hắn luôn có biện pháp đem hảo tâm của cô thành lòng lang dạ thú, vậy cô cần gì phải tìm tội để chịu đây?
Cuộc hôn nhân này, đến tột cùng coi là cái gì đây!
Quan Chấn Ngôn trở lại phong làm việc sau khi rời khỏi nhà, đóng cửa suốt 24h.
Tâm tình của hắn càng ngày càng hỏng bét, hắn trừng mắt bản báo cáo trong máy tín, cắn răng nghiến lợi, trên thực tế cũng là một chữ cũng không nhìn vào đi.
Hai giờ trước, hắn gọi điện thoại về nhà, Đỗ Nhược Đồng đúng là ra cửa.
Hắn ôm hi vọng trong lòng, hi vong cô sẽ tới trấn an hắn. Nhưng cô chưa có tới, mà hắn bắt đầu cảm thấy phòng làm việc lạnh đến nỗi khiến hắn đứng ngồi không yên.
Hắn cho là hắn đã có thói quen với nhiệt độ máy điều hòa lạnh đến thấu xương. Nào có thể đoán được, Đỗ Nhược Đồng mới tới chưa bao lâu, hắn cũng đã bị thay đổi .
Máy điều hòa để nhiệt độ ấm, mặc áo ngắn tay, cùng nhau ra cửa dùng cơm, hỏi han ân cần. . . . . . Những thứ này nhìn như chuyện nhỏ không đáng kể, nhưng cũng ở trong lòng hắn, trong lúc vô tình, hắn đã bộc lỗ rõ ra sự quan tâm bị kìm hãn đối với cô
Quan Chấn Ngôn bỗng dưng rùng mình một cái, bởi vì quá lạnh mà cóng đến nhức đầu, nhưng hắn vẫn kiên trì không đi thay đổi nhiệt độ máy điều hòa.
Đỗ Nhược Đồng, thật là một nhân vật lợi hại.
Cô cùng La Gia Lệ thật khác, bởi vì cô so với La Gia Lệ tâm kế hơn!
Ngay tại lúc hắn tháo xuống phòng bị với cô thì cô thình lình cho hắn một đao
Một đao kia cắm ở trong lòng hắn, cắm đến đau khổ, là chịu đau, nhưng hắn lại cố tình không dám nhổ. Hắn sợ sau khi nhổ đi, cô liền quay đầu bỏ đi
Trời mới biết, hắn cả đêm đau khổ đến nỗi không thể chìm vào giấc ngủ!
Rõ ràng cũng biết đó là một bữa tiệc “Túy ông chi ý bất tại tửu” (có dụng ý khác) , tại sao cô lại không cự tuyệt?
“Mình tại sao lại không đứng trước mặt chất vấn cô!” Quan Chấn gầm nhẹ ra tiếng, muốn cho mình một quyền.
Bởi vì hắn không muốn nhìn thấy cô lộ ra bộ mặt giống La Gia Lệ! Cái gì cũng không hỏi, ít nhất còn có thể duy trì giả tượng nào đó a.
Quan Chấn Ngôn khép mắt lại, dùng bàn tay xoa nhẹ cái trán.
Cốc cốc.
Cửa bị gõ hai cái.
“Cút ngay ——”
Quan Chấn Ngôn gầm nhẹ một tiếng, trừng về hướng cửa.
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Đỗ Nhược Đồng mặc một chiếc đâm dạ tiệc màu vàng xuất hiện trước mặt hắn. Đầu tiên tim của hắn mừng như điên, tiếp theo lại bắt đầu đau khổ vặn vẹo.
“Em tới làm cái gì?” Sắc mặt hắn trắng bệch tựa như quỷ, cặp mắt lại hiện tia máu đầy thô bạo màu đỏ.
Đỗ Nhược Đồng không có nhận lời mà nói, ngay lập tức đi tới trước mặt hắn.
“Thế nào? Cưỡi lừa tìm ngựa, sau khi tương đối hoàn tất, còn phát hiện thì ra là con lừa xấu xí thích hợp với em sao?” Quan Chấn Ngôn châm chọc nói.
Đỗ Nhược Đồng mặt không chút thay đổi, vẫn như cũ yên lặng nhìn hắn.
Tối nay, lòng của cô đã vỡ, chính cô gánh chịu. CÔ không muốn ở trước mặt hắn, lộ ra bất kỳ thần thái yếu ớt nào..
“Em hiện muốn đi gặp La Gia Lệ .” đôi môi Đỗ Nhược Đồng hé mở, ánh mắt như kiếm.
“Cái gì?” Tâm của Quan Chấn Ngôn bỗng chốc cả kinh, chẳng lẽ hắn đã tính sai phương hướng rồi sao?
“Anh không nghe lầm, tối nay ở bữa tiệc, La Gia Lệ cũng xuất hiện.” Đỗ Nhược Đồng nhìn hắn không nói một câu, đóng chặt lấy môi .”Vừa nghe đến cái tên La Gia Lệ này, anh chính là không thích hợp. Anh còn thích cô ta, đúng không?” Cô phun ra một câu, lòng của cô liền cùng hắn kéo dài khoảng cách hơn.
“Người anh để ý là em, phải để anh nói bao nhiêu lần em mới chịu tin!” Quan Chấn Ngôn rống giận ra tiếng, tức giận đến ngay cả trên trán gân xanh cũng giương nanh múa vuốt cho thấy cơn giận của hắn.
“Em cần gì tin anh? Anh cũng không tin tưởng em, không phải sao? Không phải anh vẫn cho là, hiện mục đích của em là Mike sao?” Cô không có cách nào không cùng hắn gây sự, bởi vì nội tâm lửa giận, là giúp cô có động lực đứng ở chỗ này.
“Tối hôm qua tại sao em không nói rõ là muốn đi nhìn La Gia Lệ ——”
“Em nói, anh sẽ để em đi sao?” Cô bất đắc dĩ cười khô ra tiếng, cổ họng khô cạn giống như có ngàn vạn cây kim đang đâm tới.
“Anh. . . . . .” Quan Chấn Ngôn muốn mở miệng, rồi lại ngậm miệng lại. Cô đang nổi nóng, mà hắn tự biết đuối lý, hắn còn có thể nói gì.
“Quan trọng là, coi như tối hôm qua em chưa nói, cũng không đại biểu anh có thể dùng ý tưởng tà ác nhất tới vặn vẹo em.” Đỗ Nhược Đồng cúi đầu, hai tay đan lại với nha, tư thái nói chuyện giống như đang lầm bầm lầu bầu.”Em đã là vợ của anh, anh rõ ràng còn cho rằng em muốn đi phàn long phụ phượng ( dựa dẫm vào người quyền lực), em không biết là anh đang vũ nhục em, hay đang vũ nhục chính mình. Nhất định phải chê cười em, đem em kết luận thành phản bội anh, anh mới có thể chịu cảm giác đau khổ sao” Đầu ngón tay của cô đâm thật sâu vào lòng bàn tay, lại không cảm giác được một tia thống khổ.
Quan Chấn Ngôn nhìn cô, đau lòng muốn chết, hắn biết mình nên cảm thấy may mắn vì cô vẫn còn để ý hắn. Nhưng, lần này, thế nhưng hắn lại bắt đầu hoài nghi mình đã hiểu lầm cô không lương thiện là thật không thích hợp
“Là anh nghi thần giả quỷ( đa nghi) rồi, xin lỗi.” Hai tay của hắn vội vàng cầm bả vai cô.
Đỗ Nhược Đồng bỗng dưng ngẩng đầu, hắc bạch phân minh(đen trắng rõ ràng), con ngươi nhìn thẳng trừng trừng chống lại hắn.”La Gia Lệ nói em chỉ là vật thay thế của cô ấy.” Cô hỏi, thanh âm run rẩy.
“Dĩ nhiên không phải! Lời nói của nữ nhân kia có thể tin tưởng sao?” Coi như bị một phát súng lấy mạng, nét mặt so với hắn cũng không kinh hãi như bây giờ. Hắn không biết cô từ đâu nghe được lời đồn hoang đường như vậy!
“Em không có cách nào tin tưởng —— bởi vì La Gia Lệ nói với em một chuyện mà em không cách nào phủ nhận sự thật.” Thân thể của cô suy yếu lắc lư , mặt mũi trang điểm thanh nhã cũng không cách nào che đi sự tái nhợt
“Chuyện thật gì?”
“Em cùng cô ấy mỉm cười có mấy phần giông. Trước kia anh và La Gia Lệ ở chung một chỗ, sau mới cùng em kết hôn. Ạnh nói em nên nghĩ như thế nào?” Cô cười khổ, vẻ mặt giống như là im lặng rơi lệ.
Quan Chấn Ngôn dùng sức lắc đầu, kích động lay động bả vai cô.”Lúc ở đại học anh đã từng thấy qua em, em không phải đã quên chuyện này chứ? Anh và em biết nhau trước a!”
“Chắc không phải là anh muốn nói cho em biết, anh từ lúc học đại học liền bắt đầu thích em chứ?” Cô miễn cưỡng mỉm cười, chỉ cảm thấy hoang đường.
“Anh ——” ! Lời nói của Quan Chấn Ngôn ngậm trong miệng, nhưng không nói ra được. Cả ngày, dư âm của sợ hãi cùng thống khổ vẫn còn, hắn thật sự không có cách nào tự đem tâm của mình giao cho cô.
“Anh . . . . . Như thế nào?” Đỗ Nhược Đồng bi ai phát hiện mình lại để tâm đến hắn, cô còn muốn cho hắn có cơ hội giải thích.
“Không có gì.” Hắn rũ vai xuống, thấp giọng nói.
“Thật không có chuyện gì sao?” Đỗ Nhược Đồng đẩy tay hắn ra, tự lẩm bẩm, ngồi xuống ghế sofa.
Cô thật muốn khóc —— hắn nghĩ phản bác lời nói La Gia Lệ , nhưng hắn vẫn liền một cái lý do nguyên vẹn đều không nói ra khỏi miệng.
Cô chậm rãi đưa tay lấy xuống đôi khuyên tai mà cô yêu nhất, tháo xuống dây chuyền ngọc trai chói mắt trên cổ, rút chiếc nhẫn ngọc trai trên tay ra.
Cô để đồ trang sức trên ghế sofa, cười khổ nói: “Thì ra là do em kiên định, chẳng qua tình cảm chỉ là một trò cười. Thôi, không sao, thật. . . . . . Không sao. . . . . .”
“Trải qua mấy ngày nay, anh bởi vì em mà thay đổi, em so với ai khách cũng nên biết rõ.” Quan Chấn Ngôn đứng ở trước mặt cô, hi vọng cô có thể ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
“Hiện tại cái gì em cũng không hiểu. Em không biết anh thay đổi là bởi vì em, hay là bởi vì em giống La Gia Lệ.” Hiện tại cô chỉ hy vọng có thể tìm một chỗ mà yên lặng một chút.
“Anh nói rồi, em không phải là thế thân của cô ấy! Em đến tột cùng nghe có hiểu không?” Quan Chấn Ngôn mất khống chế rống to ra tiếng, bởi vì cô xa cách mà tâm hoảng ý loạn rồi.
Đỗ Nhược Đồng không gật đầu cũng không lắc đầu, cô chỉ là lặng lẽ ngồi lấy.
(bạn đang đọc truyện tại kênh truyện chấm wap chấm ét hắt ^^,chúc các bạn vui vẻ)
Quan Chấn Ngôn không nhận được đáp án, hắn cắn chặt răng, ánh mắt lạnh lẽo trừng mắt cô.
Nhất định hắn phải móc tim phổi, đem tự ái cùng tự ti của hắn, toàn bộ dâng đến trước mặt cô, cô mới chịu tin tưởng hắn sao? Hắn bình thường đối tốt với cô, cô tại sao tất cả đều làm như không thấy? !
Một sự tức giận đột nhiên xuất hiện, khiến hắn bực tức xoay người, đi tới một ngóc ngách cách cô xa nhất.
“Em muốn nghĩ như thế nào thì tùy em.” Quan Chấn Ngôn nói.
Lúc này, bên trong phòng làm việc yên tĩnh giống như một tòa tử thành, không nghe được bất kỳ tiếng hít thở nào, không có bất kỳ tiếng di động vang lên, không có bất kỳ người nào mở miệng nói chuyện.
Đỗ Nhược Đồng nhìn sàn nhà màu đen, muốn khóc, nước mắt lại chảy không ra.
Lần này tốt lắm, cuối cùng cũng đem hắn bức đến thẹn quá thành giận đi!
Tại sao cô lại không thể nhẫn nại một lát? Coi như hắn vừa bắt đầu coi cô như thế thân của La Gia Lệ , lâu ngày cũng sẽ đối với cô sinh tình thôi.
Hết thảy lần này đến lần khác, cô kiêu ngạo không cho phép cô nén giận như vậy
Hết lần này đến lần khác, cô cho tới bây giờ mới biết —— kiêu binh tất bại ( đội quân kiêu ngạo, khinh địch chắc chắn sẽ thất bại), thì ra là chính là như vậy.
Cô quá tự tin cho rằng có cố gắng sẽ có thu hoạch, lại quên tình cảm trong thế giới hoàn toàn không có đạo lý có thể nói. Trận đánh này, cô thua thảm thiết!
Đỗ Nhược Đồng kiêu ngạo mà ngẩng đầu lên, từ ghế sofa chậm rãi đứng lên, rốt cuộc cũng không có dũng khí hoặc hơi sức liếc hắn một cái.
“Em phải đi.” Cô thấp giọng nói, giống như du hồn hướng cửa bay.
“Em. . . . . .” Quan Chấn Ngôn trực giác mà lên kêu cô.
Đỗ Nhược Đồng dừng bước, tâm bỗng nhiên nhảy đến nơi cổ họng.
Quan Chấn Ngôn nhìn bóng lưng cô, vài lần há mồm muốn nói, nhưng cuối cùng lại không cách nào mở ra tâm của mình, bên ngoài là một hàng rào lớn
“Không sao, em phải đi thì đi thôi.” Hắn nói.
Đỗ Nhược Đồng nhắm mắt lại, che đậy giọt nước mắt sắp hình thành trong mắt
Đủ rồi, cuộc hôn nhân này liền đến đây kết thúc thôi.
Ngày đó rạng sáng mười hai giờ, Quan Chấn Ngôn mới về đến nhà.
Quan Ngữ ngồi ngay trong phòng khách chính, mặt bất mãn trừng mắt hắn.
“Cô ấy nghỉ ngơi rồi sao?” Quan Chấn Ngôn nhìn khay trà có một đóa hoa sen (bằng đá) xanh, xanh biếc trôi nổi trong chén, hắn giả bộ vô tình hỏi.
“Cô ấy đi rồi.” Quan Ngữ nói.
Quan Chấn Ngôn bỗng nhiên ngẩng đầu, biến thành một pho tượng đá.
“Cái gì gọi là cô ấy đi rồi?” Hắn toát ra trận mồ hôi lạnh, thậm chí hắn có thể cảm giác được giọng nói của mình đang phát run.
“Chính là dọn dẹp hành lý, rời khỏi cái nhà này.”
“Tại sao em lại không ngăn cản cô ấy!”
“Cô ấy nói cô ấy nói qua với anh rồi, anh nói cô ấy phải đi thì đi đi.” chân mày Quan Ngữ nhăn lại trừng anh trai, gương mặt oán giận.
“Anh cho là cô ấy nói『 đi 』 lúc ở văn phòng, là chỉ ý tứ cô ấy phải về nhà!” Quan Chấn Ngôn không có cách nào khống chế âm lượng, hắn phiền não mà cởi cúc cổ áo, tay run rẩy như thế nào cũng không nghe lời nói.
“Đáng chết!” Quan Chấn Ngôn giựt đứt cúc áo.”Cô ấy rời đi lúc mấy giờ? Cô ấy có hay không nói mình phải tới nơi nào? Tại sao không nói một tiếng liền rời nhà trốn đi?” Quan Chấn Ngôn co giật hai hàng lông mày giữa, càng không ngừng đi tới đi lui, nhức đầu giống như là trăm ngày say rượu bình thường.
“Anh trai, cái gì em cũng không biết. Không bằng, chính anh hỏi cô ấy đi ?” Quan Ngữ làm động tác gọi điện thoại.
Quan Chấn Ngôn cầm điện thoại di động lên, rồi lại giật mình đứng tại chỗ, một con số cũng không ấn xuống.
Hắn có mặt mũi gì gọi điện thoại cho cô, hắn muốn cầu xin cô trở về bên cạnh hắn sao?
Hắn thật xác định mình có thể cho cô hạnh phúc sao?
“Mau gọi điện thoại!” Quan Ngữ thúc giục.
“Thôi, nếu như cô ấy cảm thấy anh một chút cũng không đáng giá để cô ấy nỗ lực, cô ấy muốn đi thì để cho cô ấy đi!” Quan Chấn Ngôn ngạo mạn nói.
“Anh tin em sẽ đánh anh hay không!” Quan Ngữ đột nhiên vọt tới trước mặt hắn, kéo lấy cổ áo của hắn, rống giận ra tiếng.
” Đó là những gì anh đã làm cho cô ây?”
“Anh đã làm gì cho cô ấy?” Quan Chấn Ngôn bỏ bàn tay của em trai ra khỏi cổ áo mình, tất cả không còn kịp nói với cô nữa, tất cả thống khổ đều ném ra ngoài.
“Vì truy đuổi nụ cười trong kí ức của cô ấy, anh đem tâm ý đặt trên người La Gia Lệ, hung hăng ngã một cái. Vì cùng cô ấy thân cận, anh đem toàn bộ bối cảnh gia tộc của cô ấy điều tra, hợp ý mọi người trong nhà cô ấy để đứng về phía anh. Vì không để cho cô ấy có cơ hội chán ghét con người anh, anh còn muốn ngăn cản mình trước khi kết hôn cùng cô gặp mặt. Vì sợ cô ấy cảm thấy cuộc hôn nhân bị gò bó, thậm chí anh còn vì cô ấy tìm một phần công việc mà cô ấy thích. . . . . .” Quan Chấn Ngôn gầm nhẹ tràn đầy oán tính( ý nghĩ oán hận), giống như là âm hồn bất tán, vong linh ở bên trong phòng vọng về không chịu rời đi.
“Bây giờ anh nói những lời thì có tác dụng gì, những thức cố gắng này, Nhược Đồng cũng không biết! Anh đi nói cho cô ấy biết đi!” Quan Ngữ kích động hô to ra tiếng, không thể chịu được một đôi rõ ràng là yêu nhau, lại không giải thích được khiến cho hai người bị ngăn cản.
“Anh không muốn cho cô ấy áp lức. . . . . .”
“Anh trai, trước mặt người trong nhà, đừng nói lời khách sáo, sợ bị thương liền thành thật mà nói đi, đem mình bảo vệ đến giọt nước cũng không lọt qua, hoặc là sẽ không bị thương, nhưng là người khác quan tâm cũng không vào được.” Quan Ngữ nặng nề vỗ xuống bờ vai của hắn.”Em dám cam đoan Nhược Đồng tuyệt đối sẽ không cự tuyệt anh.”
“Em dám bảo đảm?” Quan Chấn Ngôn nhìn chòng chọc Quan Ngữ, nội tâm đã sớm rục rịch.
“Nhược Đồng quan tâm anh như vậy, chuyện lớn chuyện nhỏ của anh, cô ấy có một kiện nào không có để ở trong lòng? Cô ấy chỉ còn kém không đem thật lòng đeo trên cổ để cho anh nhìn đi! Kẻ ngu mới có thể không nhìn ra cô ấy đối với anh dụng tâm.” Quan Ngữ trợn trắng mắt, không hiểu anh trai làm sao thông minh một đời, lại hồ đồ nhất thời đây?
“Anh không chỉ là kẻ ngu mà còn là tên khốn khiếp. . . . . .” Hồi tưởng lại cô ở chỗ này đã mang tốt đẹp đến cho hắn, hắn chỉ nghĩ bỏ rơi chính mình là một cái tát. Lại cho phép cô rời nhà trốn đi, hắn đến tột cùng là thương cô bao sâu a? !
Hắn coi cô đối tốt với hắn là chuyện đương nhiên, hắn coi nàng như Thiên Sứ vạn năng, không cổ vũ thận chí đổ lỗi cho việc cô giúp hắn, chỉ là nghĩ đến những ngày kế tiếp không có cô làm bạn, hắn đã cảm thấy không rét mà run.
Quan Chấn Ngôn hơi nhếch môi, trong mắt lóe lên tình thế bắt buộc quyết tâm.
Hắn cầm điện thoại ấn số ——
Số bạn gọi không trả lời.
Như suy đoán của hắn, điện thoại của cô không mở máy.
“Di động tắt máy.” Quan Chấn Ngôn trấn định nói.
“Nhưng anh đã có phương pháp ứng đối, đúng không?” Quan Ngữ mặt mày hớn hở nói.
“Cô ấy không thể nào biến mất, cô ấy không phải cái loại sẽ làm người khác lo lắng vì mình .” Quan Chấn Ngôn càng hiểu cô một chút, hắn càng xác định cô đang bảo vẹ quyết tâm của mình.
Cô vì hắn bỏ ra nhiều như vậy, hiện tại đến phiên hắn vì cô làm chút gì đi!
Nếu như hắn luôn muốn bởi vì mất đi mới có thể hiểu được, hắn ít nhất nên hiểu được như thế nào tìm trở về ưu thế của mình, hơn nữa so với mất đi thì lợi ích nhiều hơn.
Lúc này, cho dù hắn muốn giẫm vào bụi gai mới có thể tìm cô về, hắn cũng sẽ không kêu ra một tiếng .
Bởi vì —— cô đáng giá!
Sáng sớm, Đỗ Nhược Đồng ngồi ở trong tắc xi, khuôn mặt mệt mỏi, nhợt nhạt đã viết lên chữ cả đêm chưa ngủ.
Đôi môi của cô không có chút huyết sắc nào, mà thậm chí cô còn cạn sạch sức lực để trang điểm cho bản thân.
Cả đêm vùi ở trong giường khách sạn, cô cho là có thể hiểu rõ được một số chuyện.
Một số chuyện tự ý xuất hiện. Nhưng, cô lại không có cách nào làm được.
Cô kết luận chỉ có hai —— không phải cô buông tha hắn mà chính là cô buông tha cho chính mình.
Buông tha Quan Chấn Ngôn , cô ly hôn.
Buông tha chính cô, cô trở về bên cạnh Quan Chấn Ngôn, từ đó là một người vợ hoàn mỹ, tương kính như tân (tôn trọng nhau như khách).Cô tin tưởng mình có thể làm được, dù sao người vợ hoàn mỹ diễn đã lâu, sẽ tê dại, sẽ là thói quen. Làm cái cái xác không hồn cũng không chỗ nào, ít nhất sẽ không bị thương, sẽ không đau lòng.
Trong trường hợp đó, cô lại không được lựa chọn.
Bởi vì vô luận buông tha cho cái gì đó cũng không phải kết quả vui vẻ mà cô muốn.
Quan trọng nhất là, Quan Chấn Ngôn coi cô như thế thân của La Gia Lệ, một tát này quá nặng, đánh cho cô đứng lên không nổi.
Đỗ Nhược Đồng xoa nhẹ vành tai trống không, hàm răng hãm sâu vào phần môi.
“Cám ơn.” Đỗ Nhược Đồng thanh toán tiền tắc xi , trước cửa tiệm hoa xuống xe.
Trên thực tế, khoảng cách tiệm bán hoa mở cửa thời gian còn có nửa giờ cô chỉ không muốn ở trong khách sạn chờ đợi mà suy nghĩ lung tung.
Trời đầy mây, trên đường người của cũng không nhiều.
Cô đứng ở cạnh tấm kính ngăn cách với bên trong, cái trán dính lấy tấm kính thủy tinh, nhìn bó một hoa hồng màu vàng nở rộ bên trong.
Đột nhiên, một bóng ma từ phía sau cô chặn lại tất cả ánh sáng.
Đỗ Nhược Đồng cứng đờ, bầu không khí trộn lẫn bạc hà cùng cà phê, biết người đến là ai.
Cô nắm chặt quả đấm, trong lòng vừa sợ lại loạn, vừa vội lại mong đợi, lại sợ bị thương tổn.
“Nhược Đồng.” Quan Chấn Ngôn thấp giọng kêu.
“Làm sao anh lại ở chỗ này?” Cô dựa gần thủy tinh, không muốn bị hắn phát hiện mình đang run rẩy.
“Tới tìm em, điện thoại di động của em suốt đêm cũng không mở.” Tay của hắn dính vào trên cửa kiếng, đem thân thể cô khép tại trong ngực.
“Di động tắt máy, bởi vì em không muốn làm cho bất luận kẻ nào tìm được.” Cô đem chính mình mình cuộn thành một đoàn, cả người cơ hồ đều dính trên cửa kiếng.
“Trốn tránh không thể giải quyết vấn đề.” Hắn lại đi lênmột bước, cả người cô toàn bộ dính vào trong bộ ngực của hắn, cùng hắn thân mật.
Mà đầu cô bất tỉnh đến không có cách nào phân biệt được nhịp tim cuồng loạn, đến tột cùng là của cô hay là của hắn.
“Trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề? Lời này từ trong miệng anh nói ra, thật làm cho người ta cảm thấy châm chọc.” Cô cười khô một tiếng
“Cho nên, anh tới đối mặt vấn đề.” Quan Chấn Ngôn xoay cô qua, khóa lại tầm mắt của cô, nửa chỉ trích nửa lo lắng nói: “Em ngủ không ngon.”
“Anh——” Đỗ Nhược Đồng nuốt xuống quan tâm, không cho phép mình phát ra bất kỳ ngữ điệu quan tâm nào đối với gương mặt tiều tụy của hắn.
Hình tượng mà hắn chú trọng bên ngoài, hôm nay ngay cả râu ria mới mọc lên cũng quên cạo. Là nhanh chóng tìm đến cô, hay là mệt đến không muốn động?
Không hỏi không hỏi, cô toàn bộ không hỏi!
Đỗ Nhược Đồng rũ tầm mắt xuống, không ngờ lại nhìn đến vết sẹo tung hoành trên cánh tay phải của hắn.
”Anh mặc áo ngắn tay!” Cô thấp giọng hô ra tiếng, bỗng dưng ngẩng đầu, cùng hắn bốn mắt giao nhau.
“Anh đang thử thay đổi.” Quan Chấn Ngôn nhìn cô, trong mắt có quá nhiều lời xin lỗi không nói ra.
“Giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời.” Đỗ Nhược Đồng mở to mắt, lạnh nhạt nói.
Trong lòng hắn có một gian mật thất hiện đầy bóng ma hắc ám, trừ phi hắn nguyện ý mở cửa ra, khiến ánh mặt trời đi vào, nếu không hai người bọn họ vĩnh viễn cũng sẽ cãi vả, nói xin lỗi, hợp lại —— hình thức thống khổ trong luân hồi như thế.