watch sexy videos at nza-vids!

Wap đọc truyện teen, truyện tình yêu hay

Đọc truyện mọi lúc mọi nơi


Truyện, Wap đọc truyện tuổi teen hay, truyện ngắn tình yêu hay, truyện tình yêu hay, tiểu thuyết tình yêu hay, truyện tình yêu tuổi teen hay, tiểu thuyết teen hay.Bạn đang truy cập vào TrangDocTruyen.SextGem.Com

wap đọc truyện teen

cực hay trên điện thoại.Hãy lưu lại và giới thiệu cho bạn bè nhé!!!
Truyện, Wap đọc truyện tuổi teen hay, truyện ngắn tình yêu hay, truyện tình yêu hay, tiểu thuyết tình yêu hay, truyện tình yêu tuổi teen hay, tiểu thuyết teen hay.Danh ngôn tình yêu:Chân lý cuối cùng trên cõi đời vẫn chỉ là tình yêu. Yêu là sống và còn sống là còn yêu.
Truyện, Wap đọc truyện tuổi teen hay, truyện ngắn tình yêu hay, truyện tình yêu hay, tiểu thuyết tình yêu hay, truyện tình yêu tuổi teen hay, tiểu thuyết teen hay.Tìm kiếm truyện
Tìm kiếm :

Truyện, Wap đọc truyện tuổi teen hay, truyện ngắn tình yêu hay, truyện tình yêu hay, tiểu thuyết tình yêu hay, truyện tình yêu tuổi teen hay, tiểu thuyết teen hay. Nếu không tìm thấy bạn có thể vào Menu "Yêu cầu truyện" để yêu cầu truyện cho Admin
Chương 1.2
Sưu tầm 
Quen biết anh từ lúc học Đại học, đã bên nhau từ đó tới bây giờ, cả một khoảng thời gian dài như thế, với biết bao kỷ niệm, đủ làm anh trở thành một dấu vết sâu đậm trong lòng cô, dù là nụ cười, hay là nước mắt.

Còn nhớ rõ lúc trước, bọn họ quen nhau thế nào, làm sao kết giao?

Anh là sinh viên tài năng của hệ Y học, từ lúc cô bước chân vào trường, danh tiếng "Nhậm Mục Vũ" đã như sấm dội bên tai.

Nghe nói, thành tích thời trung học của anh rực rỡ tới nỗi giáo sư sẵn sàng viết giấy đề cử cho anh, nhưng anh vẫn kiên trì tham gia kỳ thi, hơn nữa còn không phụ sự mong đợi của mọi người giành lấy ngôi vị thủ khoa.

Trong suốt quá trình học, chỉ cần môn học nào anh tham dự, giáo sư bộ môn sẽ mừng rỡ rơi lệ, còn hô to. "Học trò đắc ý dường này, làm sao cầu được".

7 năm khoa Y, anh chỉ cần 4 năm đã hoàn thành xong học phần.

Nghe sự tích truyền kỳ về anh, không ai không cảm thấy hứng thú với anh.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh, là trong vũ hội trường.

Rất kỳ quái, anh tới tham gia vũ hội, nhưng không khiêu vũ.

Đương nhiên không phải vì thiếu bạn nhảy, cái gọi là tài tử giai nhân thì hễ là tài tử ắt sẽ có giai nhân ái mộ, huống chi danh tiếng anh vang dội, được vinh danh là truyền kỳ của khoa Y, các cô gái đẹp ngưỡng mộ anh còn phải nói?

Nhưng anh chỉ lẳng lặng đến, lẳng lặng đi, khéo léo từ chối lời mời khiêu vũ từ các cô gái.

Cái đó và Thái Công * câu cá có khác gì nhau? Để người ta nhìn thấy được, mà ăn không được, rớt nước miếng đầy đất, thật là đáng ghét!

(*Thái Công = Khương Tử Nha)

Cảm giác đầu tiên về anh trong cô là cao ngạo, quái gở.

Vì khó chịu, cô không thèm hùa theo đám bạn học đổ tới nơi đó xem ai có bản lĩnh mời được anh.

Gặp anh chính thức là khi anh đang thực tập lâm sàng năm cuối.

Bạn cùng phòng của cô nửa đêm đau bụng lăn lộn, làm cô sợ muốn chết, vội vàng đưa ngay vào bệnh viện, ngay lúc cô đang hoang mang lo sợ, không biết nên làm gì mới tốt, tiếng nói trầm ấm dịu dàng ấy đã giải cứu cô.

"Có gì cần tôi hỗ trợ không?".

Giống như nhìn thấy cứu tinh, cô ngẩng đầu, vội vàng nắm lấy anh. "Bạn cùng phòng của tôi... Cô ấy, cô ấy đau bụng...".

"Đừng nóng vội, có mang theo chứng minh hay giấy tờ tùy thân không?".

Ơ? Nói thật ra lúc đó hoảng quá, cô cũng không xác định có mang hay không nữa, may mắn ông trời phù hộ, tất cả giấy tờ của cô bạn đều ở trong túi xách.

"Được rồi, cô cứ tới quầy điền giấy tờ trước đi, việc còn lại cứ giao cho tôi. Quẹo trái ở phía trước, biết chưa?".

Cô chỉ có thể ngơ ngác gật đầu.

Sau đó thế nào, cô không còn ấn tượng gì nữa, chỉ nhớ được tiếng nói dịu dàng ấm áp ấy...

Không biết qua bao lâu, một ly cafe nóng hổi bốc khói đưa đến trước mặt cô, cô ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn anh.

"Uống ly cafe nâng cao tinh thần đi, cô thế này làm sao chăm sóc được bạn cô, đúng không?".

Hơi nóng của cafe thấm qua ly giấy, truyền đến đầu ngón tay, khi đó, trong lòng cô thật cảm động.

"Anh đều đối tốt với mọi bệnh nhân như vậy sao?". Rất kỳ quái, rõ ràng đang định nói cảm ơn, nhưng miệng lại thốt lên câu ấy, muốn dừng cũng không dừng được.

Từ trong mắt anh, cô thấy được một chút kinh ngạc.

"Cô đâu phải bệnh nhân".

Cho nên? Đối tốt với cô hết sức, là do bổn phận hay do gì?

Cô nghĩ không ra.

"Anh đang thực tập ở đây?". Cô nhìn áo blouse trắng trên người anh.

"Ừ".

"Xoay sở được không?".

"Hoàn hảo, không tính là quá bận".

Trong tay anh cũng có ly cafe tương tự, uống một ngụm, còn nói. "Bạn cô là viêm dạ dày cấp tính, đừng lo, không cần quá lo".

Cô vừa định mở miệng, một nữ  y tá đã nhanh chạy tới chỗ họ, giọng nói gấp gáp. "Bệnh nhân ở phòng 209 lại trở chứng, kiên trì nói chỉ để mình cậu thay băng".

"Người bị tai nạn xe cộ gãy xương phải không?".

"Đúng rồi".

Anh thở dài. "Tôi đi ngay".

"Nhậm Mục Vũ!". Không biết vì sao, lúc ấy cô không chút suy nghĩ, bật thốt lên gọi anh.

Anh dừng bước, quay đầu nhìn cô.

"Tôi còn có thể gặp lại anh không?". Đêm nay cái miệng đúng là không chịu sự kiểm soát, cô bỏ mặc nó chẳng thèm quản nữa, cho nó tự sinh tự diệt, hồ ngôn loạn ngữ * đi.

(*hồ ngôn loạn ngữ = ăn nói hồ đồ lung tung)

"Đương nhiên, phòng bệnh của bạn cô là do tôi phụ trách".

"Vậy à". Cô nhẹ nhàng thở ra.

Khi đó, cô cũng không hiểu, vì sao cô cứ hỏi liên tiếp mà anh không thấy kì quái? Còn trả lời mới lạ chứ!

Mãi cho đến sau này hậu tri hậu giác nhớ tới thái độ của anh đối với cô, cũng không hề tỏ ra xa lạ!

Suốt thời gian đó, chỉ cần không có lịch học cô sẽ chạy tới bệnh viện, gặp anh thì tán gẫu vài câu.

Bạn cùng phòng còn cảm động nói với cô. "Tâm Ảnh, mình không ngờ hóa ra cậu thương mình như vậy, đúng là hoạn nạn mới gặp chân tình".

Thương cô ấy?! Thật sự là @#$%...

Cô trực tiếp quăng đi một cái nhìn xem thường, con nhỏ này nói chuyện đúng là sến nổi da gà.

Đúng rồi, nếu nó đã hiểu lầm thì cô cần gì phải chối?

Có một lần gặp được chị y tá lần trước, hàn huyên vài câu, chị ấy nói cho cô biết, tuy rằng Nhậm Mục Vũ chỉ là bác sĩ thực tập trong bệnh viện, nhưng nổi tiếng săn sóc bao dung bệnh nhân, bất luận nam nữ lão ấu đều thích anh, mọi người thực chờ mong anh lấy được tấm bằng y, chính thức làm bác sĩ trong bệnh viện, nhất định là phúc cho tất cả bệnh nhân.

Phải không đó? Hồi anh ta ở trong trường đại học đối xử với người ta vừa xa cách vừa lãnh đạm.

Chị y tá nói, đó là do chưa biết rõ con người anh, mới hiểu lầm anh như thế. Thực ra, anh là người vừa mềm lòng lại hiền lành! Bà thím điêu ngoa ở phòng 209 lần trước chính là vì như vậy mới sinh lòng ái mộ, chỉ muốn gặp anh, luôn lấy chuyện không chịu thay băng ra uy hiếp đổi người, nhưng anh chưa từng biểu hiện nửa phần hờn giận, còn cười cười nói với bà ta. "Lần sau nếu cháu không ở đây, cô cứ để y tá thay băng cho cô nhé? Đừng đùa bỡn với thân thể mình".

Sau khi nghe xong, bà ta còn áp tay lên giữ ngực, chắc chắn là bị cảm động sắp rớt nước mắt.

Khi cô rời khỏi bệnh viện vừa vặn là lúc anh tan tầm, cô đánh bạo hẹn anh đi ăn khuya, vậy mà anh cũng đáp ứng.

Ăn xong, anh khăng khăng muốn đưa cô về, hai người bước chậm lặng yên dưới ánh trăng.

"Anh biết tôi là đàn em của anh khi nào?".

Anh dừng chân, dùng vẻ mặt kì quái nhìn cô.

"Vốn đã biết sao?". Không thể nào? Dù sao cô chính xác cũng không phải đàn em, khác khoa, lại khác buổi, cả một khu đại học lớn như vậy, tám trăm năm chưa gặp được nhau một lần.

Anh thản nhiên trả lời cô. "Có ấn tượng chút chút".

"Chút chút là cỡ nào?".

"Có gặp qua vào lần trong trường, còn có lần trong tiệc khiêu vũ cuối khóa". Ngập ngừng, anh bổ sung. "Em rất bắt mắt".

Wow, đúng nha! Sao cô chẳng có ấn tượng gì?

"Những lời này thật không thành ý". Cô rầu rĩ nói. Nhân vật hoàng kim lóng lánh của trường nói mình "bắt mắt", có phải đang chứa 10 phần châm chọc?

Mặc kệ, cứ hưởng thụ là được.

Đưa cô về lại kí túc xá, cô không hiểu chuyện gì xảy ra đột nhiên gọi to. "Nhậm Mục Vũ!".

"Ừ?".

"Sáng sớm ngày mai, đi xem mặt trời mọc với tôi, được không?". Lấy cớ giỏi lắm, ngay đến cả cô cũng muốn phỉ nhổ chính mình.

Có trời mới biết, tám trăm năm rồi cô chưa từng thấy mặt trời nó mọc thế nào, buổi sáng không phải đi học, bình thường cô phải nướng tới cháy mông mới dậy ra ngoài kiếm đồ ăn.

Anh trầm ngâm một chút, không hiểu là khó xử hay đang vận công phu cự tuyệt ra mặt, chỉ nghe anh nói sau đó. "Sợ không được, buổi sáng có ca mổ, tôi phải tới, chắc là không kịp".

"Cái đó, mặt trời lặn cũng rất đẹp, tôi vẫn mong...".

"Lần khác, được không? Ngày mai tôi thật sự rất bận, không dứt ra được". Anh nói ngại ngùng.

Nói gì thêm nữa, chẳng lẽ rủ đi ngắm cảnh đêm. Da mặt cô không đủ dày, chịu không nổi hết lời từ chối này đến lời từ chối khác đâu.

Thật rõ ràng, không phải sao?

Anh ta từ chối mình.

Không cần nói rõ, cô cũng không phải loại ngu ngốc, tất nhiên nghe ra ý ám chỉ trong đó.

Tình cảm vừa mới nảy mầm đã bị nhổ tận gốc, cô khổ sở mất ngủ cả đêm.

Ngày hôm sau, cô hạ quyết tâm, mai táng phần tình cảm non dại không được hoan nghênh này, khi đi bệnh viện cũng cố ý tránh thời gian làm việc của anh, giảm bớt cơ hội chạm mặt, miễn cho vừa thấy anh lại suy nghĩ kì quặc, trong tâm bất chính.

Bạn cùng phòng của cô vốn ái mộ Nhậm Mục Vũ, xuất viện xong lại càng mê mẩn anh, suốt ngày Nhậm Mục Vũ này, Nhậm Mục Vũ nọ, nói anh nào là chăm sóc cẩn thận bao nhiêu, tính tình ôn hòa bao nhiêu, kiên nhẫn với bệnh nhân bao nhiêu, còn đáng yêu cực kì...

Nhìn đi, quả nhiên anh ta tốt với hết thảy mọi người, là cô suy nghĩ quá nhiều mới có thể ngu ngốc nghĩ rằng cô đặc biệt hơn người.

Tự mình đa tình, đáng đời!

Nhưng mà người khi đã xui xẻo rồi thì chuyện gì cũng có thể xảy ra!

Cô xác minh lại câu nói này lần nữa.

Gần đây thời tiết không ổn định, cô bị cảm nhẹ, cứ tưởng cảm xoàng không đáng lo, chờ nó tự khỏi, cơ thể cô từ bé đến lớn chiêu này luôn hữu hiệu.

Nhưng cô không hiểu được, hệ miễn dịch của cơ thể cũng bị ảnh hưởng, cảm xoàng kéo dài thành buồn ngủ, nước mũi chảy ròng ròng, cộng thêm sốt cao, tắt tiếng, mắt mở không lên, đành phải nhận mệnh đi gặp bác sĩ.

Ban đầu tính chỉ đến phòng khám gần nhà khám sơ rồi mua thuốc, không nghĩ tới vừa qua đường, tên chết tiệt lái xe bỏ mắt ở nhà kia không cứ nhằm hướng mình mà chạy, hại cô vì tránh hắn ta mà ngã dúi dụi, đen đủi cô, bị, trật, chân!

Năm nay nhất định là cô phạm trúng thái tuế, số mới đen kìn kịt như vậy.

Hay rồi, đi không được.

Thuận tay bắt taxi, vì tiết kiệm tiền đành phải tới bệnh viện gần nhà nhất, mà tới đó thì, khả năng đụng phải Nhậm Mục Vũ cực kì cao.

Cô đã cố gắng lắm để không chạm mặt anh, mà có chạm cũng không phải trong tình huống này, cô thể, cô không có ý định ti bỉ vô sỉ muốn tranh thủ sự thương hại của anh, nhưng vẫn gặp bộ dáng anh cau mày không vui.

"Tôi biết hiện tại mình trông không tuyệt vời chút nào, nhưng không cần anh trưng bản mặt sống không bằng chết đó ra nha". Aiz, thật không xong, giọng mình nghe như vịt đực.

"Cô Trương, phiền cô đưa cô ấy tới bác sĩ Vương khoa nội khám dùm tôi, cô ấy là bạn tôi". Anh trực tiếp lấy giấy tờ trong tay cô, đứng lên sắp xếp.

Cái thái độ gì thế! Tốt xấu cũng phải để ý tới tôi một chút chứ? Đồ khinh người!

Khám xong, vừa vặn nghe được anh nói. "Tôi đưa bạn tôi về đã".

Cô làm bộ không nghe, bước nhanh rời đi tuy rằng cổ chân không cử động được, hại cô phải cà nhắc.

"Tâm Ảnh!".

Gì? Kêu mình sao?

Cô vẫn muốn tiếp tục giả điếc, nhưng tiếng gọi kia

Đây là lần đầu tiên anh ta gọi tên cô, ngắn gọn, còn chết tiệt, gọi dễ thương quá!

"Tôi đưa em về".

"Cảm ơn, tôi chưa tàn phế".

"Chưa tàn phế, nhưng sốt 38 độ cộng thêm rạn xương vì ngã". Anh thuyết minh thêm.

Cô nghe được nghiến răng nghiến lợi.

"Ha ha!". Tuyệt chiêu thứ nhất của con gái chính là tiểu lý tàng đao *. "Làm bác sĩ nhàn như vậy sao?".

(*tiểu lý tàng đao = dấu dao trong lời ;)) )

"Tôi chỉ là bác sĩ thực tập". Anh còn sửa lưng.

Cái đó không phải trọng điểm được không? Cô thật muốn té xỉu.

"Được, bác sĩ "tương lai" cũng không có nghĩa vụ phục vụ bệnh nhân tận nhà đi?".

"Đúng là không có, nhưng chúng ta là bạn bè, quan tâm nhau hẳn là phải?".

Thật là cô nói một câu, anh trả một câu!

"Ai cần anh quan tâm!".

"Tôi lo lắng". Anh cúi đầu, thốt ra một câu.

Cô tròn mắt, nói không nên lời.

Tên đàn ông khốn nạn, đừng có lạm dụng lòng thương hại của anh có được không? Sẽ chỉ càng làm tôi tổn thương thêm! Không thích người ta thì đừng hại người ta ăn dưa bở chứ!

"Chân còn đau không? Muốn tôi bế em không?".

"Có người muốn luyện cơ tay, tôi từ chối làm sao nhìn được?". Vốn chỉ thuận miệng châm chọc, không ngờ anh thật vòng tay ôm lấy cô bế lên.

Cô trợn mắt há hốc mồm.

Bay đi hai hồn sáu phách, thẳng đến khi anh đưa cô về cửa kí túc xá vẫn không tìm lại được.

"Sau ba bữa ăn nhớ phải uống thuốc cảm, vết thương ở chân cách hai ngày phải tới bệnh viện thay băng, tôi ghi số điện thoại cho em, có việc cứ gọi cho tôi, biết không?". Nói xong, cầm tay cô viết một chuỗi số.

"Nhanh khỏi, để tôi sắp xếp một ngày rảnh, mặc kệ em muốn đi ngắm mặt trời mọc hay mặt trời lặn, tôi sẽ đi cùng em".

Cô lại khẳng định lần nữa, người này đúng là dễ mềm lòng, cô gái nào muốn theo đuổi anh ta chỉ cần dùng khổ nhục kế là hiệu quả ngay.

Nhưng cô không phải sắc nữ, cô từ chối dùng cách tiểu nhân mất mặt này câu dẫn đàn ông.

"Muốn ngắm cũng không thèm ngắm với anh!". Cô rụt phắt tay về.

Cái đó và cây kẹo dụ con nít uống thuốc thì khác gì nhau?
Đọc truyện teen, đọc truyện tình yêu, đọc truyện tiểu thuyết, wap truyện, wap đọc truyện Đọc tiểu thuyết,Wap truyện, Đọc truyện hay Tiểu thuyết teen, Tiểu thuyết full, Tiểu thuyết hay

Đọc truyện teen, đọc truyện tình yêu, đọc truyện tiểu thuyết, wap truyện, wap đọc truyện

Truyen teen

Wap doc truyen teen

Truyen teen hay
Doc truyen teen


C-STAT

Powered by Xtgem.com
© Copyright TrangDocTruyen.SextGem.Com