watch sexy videos at nza-vids!

Wap đọc truyện teen, truyện tình yêu hay

Đọc truyện mọi lúc mọi nơi


Truyện, Wap đọc truyện tuổi teen hay, truyện ngắn tình yêu hay, truyện tình yêu hay, tiểu thuyết tình yêu hay, truyện tình yêu tuổi teen hay, tiểu thuyết teen hay.Bạn đang truy cập vào TrangDocTruyen.SextGem.Com

wap đọc truyện teen

cực hay trên điện thoại.Hãy lưu lại và giới thiệu cho bạn bè nhé!!!
Truyện, Wap đọc truyện tuổi teen hay, truyện ngắn tình yêu hay, truyện tình yêu hay, tiểu thuyết tình yêu hay, truyện tình yêu tuổi teen hay, tiểu thuyết teen hay.Danh ngôn tình yêu:Công danh, tiền tài, danh vọng, tất cả đều là hư ảo, chỉ có tình yêu là sự thật.
Truyện, Wap đọc truyện tuổi teen hay, truyện ngắn tình yêu hay, truyện tình yêu hay, tiểu thuyết tình yêu hay, truyện tình yêu tuổi teen hay, tiểu thuyết teen hay.Tìm kiếm truyện
Tìm kiếm :

Truyện, Wap đọc truyện tuổi teen hay, truyện ngắn tình yêu hay, truyện tình yêu hay, tiểu thuyết tình yêu hay, truyện tình yêu tuổi teen hay, tiểu thuyết teen hay. Nếu không tìm thấy bạn có thể vào Menu "Yêu cầu truyện" để yêu cầu truyện cho Admin
Chương 1.4
Sưu tầm 
Nhậm Mục Vũ không phải 1 người yêu lãng mạn, đây là điều cô đã biết từ đầu, cũng sớm chuẩn bị tâm lý, chỉ là không nghĩ tới, anh đần đến như thế, làm người ta giận sôi gan.

Nếu có cái gọi là phép lũy thừa lãng mạn, thì cô nói anh căn bản chính là số mũ âm!

Anh sẽ không bước cùng cô dưới ánh trăng, sẽ không tặng hoa hay quà gì hâm nóng tình cảm vào các ngày lễ, chuyện anh thề non hẹn biển, thề sống thề chết lại càng miễn bàn nằm mơ còn thấy mau hơn!

Công thức yêu định sẵn, bọn họ không hề tuân theo!

Nhưng mà, mỗi khi tâm trạng cô xuống cấp, anh sẽ là người đầu tiên đến bên cô, dùng cái ôm ấm áp, nhẹ nhàng siết lấy; mỗi khi cô bị bệnh, anh sẽ thức trắng đêm không ngủ chăm sóc cô; chỉ vì cô nói 1 câu "Em đói", anh sẽ lập tức bỏ hết mọi việc đang làm, đưa cô đi ăn.

Anh rất chiều cô, điểm này tất cả mọi người đều công nhận.

Không hiểu là ai phát minh thành ngữ "liếc mắt đưa tình", những người yêu nhau bình thường khó tránh khỏi lâu lâu cãi nhau, lâu lâu giận dỗi, tình cảm càng ầm ỹ lại càng ngọt ngào, nhưng từ khi yêu nhau đến nay, hai bọn họ hình như chưa từng cãi nhau lần nào, Nhậm Mục Vũ chưa bao giờ nặng lời với cô, anh chỉ làm mọi thứ vì cô.

Thẳng thắn mà nói, có bạn trai như vậy khó có thể không đắc ý, dịu dàng săn sóc, bao dung nuông chiều cô nếu không tính đến chuyện anh chẳng biết cái gì là bày tỏ tình cảm.

Anh như một cơn gió, tự nhiên hòa nhập vào cuộc sống bên trong của cô, gắn bó với cô, không hề lạ lẫm, cứ như sự tồn tại của anh là đương nhiên.

Nếu lúc bắt đầu là cảm giác "rung động mãnh liệt", thì qua 1 thời gian dài, từng chút từng chút 1 khắc sâu thêm, biến thành "không thể xa rời", cô biết mình yêu anh nhiều đến đâu, nhưng còn anh?

Có lẽ do tính anh vốn trầm ổn nội tâm, nên anh rất ít khi bày tỏ với cô cái gì, ngoại trừ lúc mới yêu nhau công bố cùng bạn bè ra, còn lại chỉ mềm dịu như nước ở cạnh cô mà thôi.

Đã có lúc cô tự hỏi, trong lòng anh rốt cuộc cô chiếm bao nhiêu phần?

Dù sao, lúc trước là cô chủ động theo đuổi anh. Cô lại là con gái, không thể cứ mặt dày lên tiếng trước, đành phải lâu lâu nổi cáu, quy oan cho anh 1 đống tội.

Đừng trách cô không biết điều, người con gái khi yêu có quyền lo được lo mất.

Thẳng đến 1 ngày, trong lúc cùng bạn bè nói chuyện phiếm, lôi chuyện ở vũ hội năm đó ra trêu chọc cô, điểm chết người là, 1 cậu bạn vừa vào lớp, đưa cho cô cơm trưa tình yêu, nói là Nhậm Mục Vũ mới nhờ.

Cô nghe xong suýt như phát bệnh tim.

Vì sao không vào tự đưa cho cô? Chẳng lẽ anh nghe được hết rồi ư?

Cả một ngày, cô học mà không vô đầu nổi, liều mình gọi điện thoại tìm anh, nhưng di động không ai bắt máy, chuyển vào hộp thư thoại.

Cô hoảng, sợ anh không bao giờ thèm để ý tới mình nữa, bất chấp nửa đêm, trực tiếp xông tới bệnh viện tìm anh.

"Tâm Ảnh, sao em....".

Anh cực kì ngạc nhiên khi thấy cô, nhưng cô không có tâm trạng quan tâm đến điều đó, chỉ nhào vào lòng anh, khóc nức nở, xả ra hết cảm giác lo lắng hãi hùng cả 1 ngày.

Những người ra vào trong bệnh viện nhìn họ chằm chằm, làm anh xấu hổ, thì thào. "Đừng khóc nữa được không em? Có gì chúng ta vào trong rồi nói...".

Nhưng cô không nghe, cứ ôm chặt lấy anh, nước mắt rơi lã chã. "Hức hức... Em không có cố ý mà... Anh đừng không thèm để ý tới em... Em sợ anh không nghe em giải thích...".

"Anh nghe, em nói đi".

"Huhu... Mấy lời đó là nói giỡn, em tuyệt đối không có ý định bỡn cợt anh... Em thật sự yêu anh mà ".

1 câu nói trong tiếng nấc, trong phạm vi trăm dặm, chắc chắn không ai không nghe rõ.

Một câu "Em thật sự yêu anh", làm lòng anh như tan ra.

Nhậm Mục Vũ đưa tay, gạt đi 2 hàng nước mắt trên khuôn mặt cô, giọng trầm nhẹ dịu dàng. "Anh biết".

Cô mờ mịt ngẩng đầu. "Anh biết?".

"Ừ. Ngoan, đừng khóc".

"Vậy sao anh không nghe điện thoại của em?".

"Bạn em không nói cho em sao? Hôm nay anh phải tham dự 1 ca mổ tới hơn 8 giờ, vừa mới rời phòng mổ đây nè. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao em khóc dữ vậy?".

"Hôm hôm nay giữa trưa, chuyện chuyện em nói với bạn em...".

Anh không nghe sao? Vậy, vậy cô giống như bà điên, chạy tới đây làm loạn... Làm như thế có ngu ngốc không?

"Hóa ra là chuyện này". Anh mỉm cười như trút được gánh nặng. "Cái này anh đã sớm biết".

"Sớm, sớm biết?". Sao anh biết được?

"Trường học đâu có rộng, còn có thể có bí mật gì?".

Thật là đáng chết! Cô sao có thể quên, con người dù có chết thì cơ quan cuối cùng ngừng hoạt động chính là đầu lưỡi!

"Vậy anh ". Không bực sao?

"Nếu anh để ý thì đã không ở cùng 1 chỗ với em. Anh tin em, cũng tin những năm tháng sau này chúng ta ở bên nhau, anh sẽ không vì mấy chuyện linh tinh không xác định mà hành động theo cảm tính".

Một câu, lay động lòng cô thật sâu.

Thái độ, tình cảm, cách cư xử của anh, luôn luôn thành thục ổn trọng như thế, ngược lại, tính cô vẫn rất trẻ con.

Anh đối với cô, vĩnh viễn bao dung, vĩnh viễn yêu thương như thế.

Anh đối xử với cô dịu dàng không giới hạn, cô hiểu điều đó, dù cô làm chuyện gì, anh đều dung túng vô điều kiện, có lẽ vì thế nên dần dần, cô đã bỏ thói quen đè nén cảm xúc trước mặt anh, hỉ nộ ái ố đều có anh tha thứ.

Cứ như vậy, tình yêu của bọn họ, không có sóng to gió lớn, trừ những lúc ngẫu nhiên cô lên cơn muốn xả hết cảm xúc.

Có lẽ đã quen với sự tồn tại của nhau, nên nhiều dịp quan trọng lại biến thành

Sinh nhật cô, anh nghiên cứu viết luận văn thạc sĩ.

Cô khéo léo từ chối lời mời của bạn bè, một lòng thầm mong anh ở bên cô, rồi lại thất vọng, ngay cả 1 câu "chúc mừng sinh nhật" anh cũng không nói.

Từ lúc yêu nhau tới giờ, cô chưa từng nhận được nửa lá thư tình từ anh.

Anh không viết, được, cô sẽ viết, nếu đã là người yêu, cần phải có những hành động lãng mạn như thế.

Nhưng khi nhận được thư, anh lại nói. "Có việc nói luôn không phải nhanh hơn sao?".

Nhìn bạn bè đồng trang lứa vui mừng nhận bó hoa hồng đỏ thắm ướt át, lòng cô tràn đầy chua xót, vì, anh chưa từng tặng cho cô nửa bông.

Thật ra, cô không cần hoa, mà cần ý nghĩa của việc tặng hoa và cảm giác tình yêu quyến luyến ngọt ngào, anh chưa từng cho cô cảm giác hạnh phúc khi được ai đó yêu.

Ngay cả lễ tình nhân, anh cũng để cô cô đơn 1 mình, chẳng quan tâm.

Cô biết anh không lãng mạn, nhưng những lúc quan trọng trong cuộc sống như thế, sao anh có thể chẳng hề để ý bỏ lại cô 1 mình, nhìn trên đường biết bao cặp đôi?

Cô cũng đâu phải người không có bạn trai!

Nói cô tùy hứng cũng được, nông cạn cũng được, cô chung quy chỉ là 1 cô gái bình thường, chỉ hy vọng có cảm giác được yêu thương, mà anh cũng không cho.

Cô bắt đầu sợ hãi mỗi khi lễ tình nhân tới gần, nghe người quanh mình đàm luận những việc sẽ làm hôm đó, rồi bạn trai các cô ấy sẽ làm hành động lãng mạn gì, cô cảm thấy sống mũi mình cay xè!

Yêu nhau 7 năm, nhưng có bao nhiêu lễ tình nhân 2 người chân chính bên nhau?

Có khi cô hoài nghi, anh rốt cuộc có để cô trong lòng hay không?

Có phải giống như người ta nói, 2 người ở cùng 1 chỗ lâu ngày, tình yêu cuồng nhiệt say đắm sẽ mờ nhạt đi hầu như không còn, chỉ có bình thản?

Vậy hiện tại? Bọn họ bây giờ, vẫn là tình yêu lúc trước sao? Hay là, đã sớm tan theo thời gian, bị hòa lẫn với tình cảm người nhà, tình cảm bạn bè mà không biết?

Cho nên, anh mới chuẩn bị mọi việc vặt trong cuộc sống dùm cô, chăm sóc cô cẩn thận, mà quên chưa nói 1 câu cảm động.

Anh quan tâm xem cô có bị bệnh hay không, lại quên không thương tiếc tâm hồn sâu trong cô đầy những cảm xúc yếu ớt.

Ra ngoài đi dạo phố, anh xách túi thay cho cô, nhưng không nắm tay, không ôm eo thân mật.

Anh hỏi cô. "Hôm nay em có ăn cơm đúng giờ không?".

Nhưng không hỏi. "Hôm nay em có nhớ anh không?".

Anh hỏi cô công việc thế nào, hiểu biết năng lực thích ứng của cô, nhưng không hỏi cô có bao nhiêu người theo đuổi, cũng không hỏi cô đã xử lý họ thế nào.

Cái này, giống như người nhà, mà không phải người yêu.

Bọn họ, đã trở thành 1 thói quen, 1 loại trách nhiệm.

Mỗi khi mờ mịt bối rối mông lung, những quyến rũ bên ngoài đối với cô mà nói, là rất khó kháng cự.

Cô bắt đầu nghi ngờ tình cảm giữa họ, còn Quản lý lại mãnh liệt theo đuổi cô, tình thế phát sinh quá mức khéo hợp.

Bình thường, khi cô bình tĩnh thì không xuất hiện, nhưng cố tình lúc cô bối rối hoang mang nhất, lại nhảy xổ ra.

Hoàn toàn phù hợp với tình tiết trong tiểu thuyết lãng mạn, ông chủ đẹp trai xuất sắc, đa tình lãng mạn theo đuổi, thâm tình bày tỏ... Những thứ đó, cô chưa từng có được trong quá khứ.

Nhậm Mục Vũ sống nội tâm, chỉ cần không có việc quan trọng, sẽ không tỏ vẻ gì với cô, ở trước mặt người khác, tay cô anh cũng không thèm nắm, càng miễn bàn tới chuyện tỏ tình.

Mỗi khi bạn bè hỏi cô. "Anh ta là bạn trai cậu thật sao? Nhìn không ra". Cô cảm thấy không chịu đựng nổi.

Đúng vậy, ngay cả chính cô cũng đang nhìn không ra, bọn họ thật sự là người yêu sao? Cô không còn cảm giác được tình yêu đó nữa...

Cũng bởi vậy, sự theo đuổi của Thiệu Quang Khải mới có thể làm cô mâu thuẫn.

Cô không chỉ 1 lần thanh minh với anh ta chuyện mình đã có bạn trai.

Anh ta vẫn vậy, chỉ nói là còn chưa kết hôn thì mọi thứ coi như chưa trễ.

Cô nói: bọn họ yêu nhau đã 7 năm, chưa từng thay đổi, bây giờ lại càng không.

Anh ta lại nói: anh ta sẽ cho cô nhiều cái "7 năm" hơn nữa.

Những lời tâm tình, từng tiếng từng tiếng đánh vào trong tâm, cô không cách nào làm bộ thờ ơ được.

Ngày đó sinh nhật cô, ở bên cô, là anh ta. Anh mang đóa hồng 99 bông và 1 sợi dây chuyền có khắc tên cô trên đó tặng cô, chúc cô sinh nhật vui vẻ.

Cô không từ chối được, vì anh ta mỉm cười nói cho cô. "Trừ phi anh tìm được 1 người thứ 2 tên là Lương Tâm Ảnh, sống chết yêu cô ấy, nếu không sợi dây chuyền này chỉ có thể bị quăng vào bồn cầu, em không định tàn nhẫn với nó như thế chứ? Phung phí của trời sẽ bị sét đánh đó".

Cô hỏi anh ta, làm sao biết được sinh nhật cô?

Anh ta không để ý, chỉ cười. "Chỉ cần có lòng, không gì là không biết".

Đúng vậy, chỉ cần có lòng...

Anh ta có lòng với cô, có lòng tới mức cô không có sức chống đỡ.

Cô không từ chối được lời mời như vậy.

Trong khi đó, Nhậm Mục Vũ đang vùi đầu vào lịch làm việc ở bệnh viện...

Vì sao người nói những lời này, làm những việc này, không phải Vũ của cô?

Cô hoang mang quá, sợ hãi quá, sợ hãi nếu còn tiếp tục thế này, cô thật sự sẽ lún sâu vào lưới tình dịu dàng của anh ta không thể kềm chế được.

Về nhà, cô mở điện thoại gọi cho Nhậm Mục Vũ.

"Có việc sao?". Cô nghe được tiếng trang giấy lật loạt xoạt ở đầu bên kia.

Ngay cả nói chuyện điện thoại với cô, anh cũng không chuyên tâm 1 chút được ư? Anh rốt cuộc xem cô là gì? Có phải 1 bệnh nhân bất kì, cũng quan trọng hơn cô không?

"Em muốn gặp anh. Ngay bây giờ".

Anh im lặng, không hỏi vì sao. "Được, anh qua liền, chờ anh 1 chút".

Nửa giờ sau, anh xuất hiện trước mặt cô, cô không suy nghĩ gì, gắt gao ôm anh thật chặt.

"Làm sao vậy?". Anh hơi bất ngờ vì hành động khác thường của cô.

Cô không nói gì, chỉ vùi mặt vào ngực anh, toàn tâm toàn ý muốn tìm lại cảm giác rung động lần đầu yêu, vị chua chua ngọt ngọt, giống như chiếc hôn lần đầu năm đó, cái ôm lần đầu năm đó, để vững lòng hơn mà yêu anh...

"Tâm Ảnh?".

"Không có việc gì, chỉ là nhớ anh ".

Anh nhẹ nhàng thở ra, không hề trách cô nửa đêm 12h còn tùy hứng muốn anh tới, cười cười vuốt ve tóc cô.

"Chưa ngủ sao? Ngày mai không đi làm à?".

"Có". Cô thì thầm.

"Vậy đi nghỉ sớm đi, thức khuya là kẻ thù của sắc đẹp nha".

"Vũ!". Anh dìu cô về phòng, cô theo bản năng giữ chặt lấy anh. "Đêm nay, ở lại với em".

Chỉ cần 1 nụ hôn kiên định của anh, thật sự! Chỉ cần anh hôn cô 1 cái, cô sẽ không miên man suy nghĩ nữa.

Anh cười khẽ vỗ vỗ bàn tay cô. "Đừng làm nũng, ngày mai anh có buổi hội thảo sớm, sợ không kịp".

Anh đi rồi, bỏ lại cô trong hoảng loạn, bất lực, lòng trống rỗng, không tìm được thứ gì lấp đầy.

Anh không biết hôm nay là sinh nhật cô sao? Anh không biết hiện tại cô có bao nhiêu bất lực, bao nhiêu băn khoăn sao? Anh không biết, chỉ cần anh đi, cô sẽ giận anh sao?

Ngay cả ở lại bên cô, anh cũng không làm được....

Cô vẫn hy vọng anh sẽ như đêm đó lúc anh tỏ tình, ôm chặt cô, như vậy, lòng cô sẽ không rã ra.

Nhưng anh không.

Cô muốn níu kéo, cũng không tìm thấy cớ.

Cô thất vọng, từng giọt từng giọt dần buông tay cho những chờ mong, cô bắt đầu nhận lời mời của Thiệu Quang Khải, không còn ngây ngốc chờ đợi sự ôn tồn từ anh, ít nhất, Thiệu Quang Khải tỏ rõ tình yêu của anh ta, không hề mơ hồ.

Cô cảm giác được, người đàn ông này thật lòng với cô, có lẽ, nên cho anh ta và cũng cho chính cô 1 cơ hội, cô không còn nhiều thời gian để chờ đợi nữa.

Vì thế, đêm nay, cô hạ quyết tâm làm như vậy.

Tình cảm giữa cô và Nhậm Mục Vũ năm đó do chính tay cô mở, giờ cũng chính tay cô sẽ khép nó lại.

Cô biết giờ phút này, tận đáy lòng cô vẫn đang yêu anh, 7 năm tình cảm bên nhau, không thể lấy lại ngay tức khắc.

Nhưng...

Rồi cũng sẽ quên, đúng chứ?

Tạm biệt 1 người đàn ông, rồi sẽ có người khác thay thế được vị trí của anh.

Lau đi giọt nước mắt cuối cùng khóc vì anh, cô tin là như vậy.
Đọc truyện teen, đọc truyện tình yêu, đọc truyện tiểu thuyết, wap truyện, wap đọc truyện Đọc tiểu thuyết,Wap truyện, Đọc truyện hay Tiểu thuyết teen, Tiểu thuyết full, Tiểu thuyết hay

Đọc truyện teen, đọc truyện tình yêu, đọc truyện tiểu thuyết, wap truyện, wap đọc truyện

Truyen teen

Wap doc truyen teen

Truyen teen hay
Doc truyen teen


C-STAT

Powered by Xtgem.com
© Copyright TrangDocTruyen.SextGem.Com