cực hay trên điện thoại.Hãy lưu lại và giới thiệu cho bạn bè nhé!!!
Danh ngôn tình yêu:Trước mắt người yêu, không có người đàn bà nào xấu cả.
Tìm kiếm truyện
Nếu không tìm thấy bạn có thể vào Menu "Yêu cầu truyện" để yêu cầu truyện cho Admin
- Có mẹ và em ở bên, con sẽ không bao giờ buồn.
- Con tỉnh lại đi Duy. Mẹ và em đã mất lâu rồi …ta xin lỗi…
- Đừng nói xin lỗi vì người có lỗi không phải là ông – Ánh nhìn buồn bã đau thương trở nên giận dữ, những đốm sáng chuyển sang hận thù.
Tôi bất giác bước giật lùi khi đôi mắt đó chiếu thẳng vào tôi, xoáy vào tim những cái đau không tên. Chân bước hụt khi tôi cố lùi nhanh hơn để trốn chạy, cảm giác bị rơi xuống vực sâu hun hút không đáy làm tôi chìn dần vào sự mê man.
Tôi bị bật ra khỏi bóng tối, đập vào mắt vẫn là ánh sáng của ngọn đèn noel. Xung quanh một màu trắng, ngay cả bệnh nhân vừa giật mình tỉnh dậy cũng mang một màu trắng mệt mỏi.
- Anh tỉnh rồi hả – Bây giờ tôi mới để ý người ngồi bên giường bệnh là Mỹ – Anh làm em và bác lo quá ….
- Sao Mỹ ở đây? – Duy lắc đầu cho tỉnh táo, còn tôi nhận ra cái cơ thể không trọng lượng đang ở trong bệnh viện.
- Anh không nhớ gì sao – Mỹ mở to mắt ngạc nhiên khiến tôi cố lục lọi trí nhớ.
Tôi bị dao đâm vào bụng, đến nhà Duy và chứng kiến tình cảm của cậu ta với cái xác của tôi. Đúng rồi, tôi đã chết. Nhưng sao tôi lại ở đây, bên cạnh Duy? Xác tôi đâu rồi?
- Anh được đưa vào bệnh viện khi mất máu quá nhiều. Anh ngủ từ tối qua đến giờ, gần 20 tiếng rồi….
- Hải? Cậu ta đâu? – Vai Mỹ bị lắc mạnh, Duy hét lên làm vài bệnh nhân cạnh đó tò mò quay sang nhìn – Hải đang ở đâu? Có phải cậu ta cũng nằm ở bệnh viện này không? Phòng nào? Mỹ nói cho anh biết đi.
- Tại sao? Tại sao đến lúc này anh vẫn chỉ nhắc đến Hải – Giọng Mỹ run run, mặt quay đi tránh né – Anh nên nghỉ ngơi. Vừa mới tiếp máu, không nên…
- Mỹ – Tiếng quát khiến Mỹ giật bắn im bặt, Duy hỏi dồn dập với giọng hy vọng – Hải ở đâu? Anh muốn gặp cậu ta. Em nói cho anh biết đi.
- Cậu ta…Hải ….
- Hải nằm phòng nào? Em nói nhanh lên!
- Hải…mất rồi – Mỹ quay đi với hàng lệ lăn dài, cũng là lúc tay Duy rơi thõng xuống.
Vậy là tôi chết thật. Nhưng sao hồn tôi vẫn ở đây? Bên cạnh Duy? Tôi không hiểu việc này là như thế nào. Không nhẽ khi chết linh hồn sẽ bay đến nơi người quan trọng nhất trong tim sao? Nếu nhớ không nhầm, tôi có xem một phim ma kiểu này, nhưng trong phim là quay về bên người yêu để…trả thù. Đừng nói tôi chết, linh hồn đi theo Duy là để ám cậu ta nhé. Nghĩ thôi đã thấy kỳ cục rồi.
- Em nói dối phải không? Em lừa anh đúng không – Giọng Duy run run, nhìn Mỹ như van xin đó không phải sự thật – Chắc chắn cậu ta nấp đâu đó chờ anh mắc bẫy rồi chạy ra trêu ghẹo. Em và cậu ta đã bàn trước để trêu anh đúng không?
Mỹ hét lên với giọng đầy nước mắt khi Duy quay tới quay lui tìm bóng dáng một người :
- Anh tỉnh lại đi. Hải mất rồi. Cậu ta mất quá nhiều máu và chết khi còn ở trong phòng anh – Mỹ bật khóc nức nở – Anh nghe rõ chưa? Hải chết rồi. Không còn tồn tại trên đời này nữa…không còn nữa….chỉ ít phút nữa là người ta chôn cậu ta xuống lòng đất lạnh giá…không còn gì để anh….
- Ở đâu – Tôi nhận thấy mắt Duy xuất hiện những tia sáng lạ, rất bất thường.
- Anh có đến thì cũng đã muộn….
Câu nói bị chặn bởi đôi tay thô bạo, Duy bóp thật mạnh vào vai Mỹ :
- Anh hỏi ở đâu?
- Ở đồng, gần cục bản đồ để khi bốc mộ thì đưa về nghĩa trang gần nhà….
Không để Mỹ dứt lời, Duy lao nhanh ra ngoài với đôi chân trần. Trước khi cơ thể bị kéo theo Duy, tôi vẫn kịp nhìn thấy giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt người con gái xinh đạp :
- Ngay cả với người chết, em cũng không thoát khỏi hình ảnh cô em gái sao? Đừng nhìn em với đôi mắt đó…em không phải Tiểu Mỹ của anh….
Cơ thể không trọng lượng cứ trôi lơ lửng phía sau Duy, bây giờ tôi hoàn toàn tin “Với Duy, Mỹ chỉ là cô em gái”.
Ra đến ngoài tôi mới biết đây là bệnh viện Đường sắt, Duy cũng nhận ra nên chạy nhanh hơn. Nhưng có ích gì khi tôi đã chết.
Tôi yêu người con trai đang chạy hết sức ra cổng phụ vòng ra đồng, tôi yêu người con trai đang đón nhận cái chết của người quan trọng nhất trong tim với sự câm lặng đáng sợ. Tôi biết tôi yêu Duy, rất nhiều, nhưng đã quá muộn. Tôi chỉ còn là linh hồn vất vưởng bám vào Duy, không biết lúc nào tan biến. Còn Duy là người, vẫn còn hơi thở, vẫn còn tương lai phía trước. Ranh giới giữa sống và chết tưởng chừng mỏng manh nhưng nó quá lớn, tôi không thể bước qua cũng như không thể quay ngược thời gian. Tôi chỉ có thể im lặng nhìn Duy khóc trong lòng.
Duy chạy nhanh hơn, dẫm đạp lên những ngọn rau mới trồng, hoàn toàn không để ý đến ngón chân đang chảy máu vì vừa dẫm lên thanh tre bị vứt trên lối đi giữa các thửa vườn. Tôi không biết thần kinh vận động của cậu ta tốt vậy, nhất là lúc nhảy qua con mương cho nhanh.
Tiếng kèn đám ma não nề lẫn trong tiếng khóc của nhiều người. Tôi có biết khu đất gần con ao nhỏ mà người dân ở đây gọi là đồng. Những ai có đất ở khu nghĩa trang gần nhà tôi thì khi người thân mất sẽ mang ra đồng chôn, phá nấm xong sẽ đem xương về khu đất đó xây mộ. Bên nội có rất nhiều thửa vườn cỏ mọc um tùm trong nghĩa trang và ba năm sau xương cốt tôi sẽ nằm yên dưới đó.
Trước mắt tôi là những người hàng xóm họ hàng quen thuộc, ba mẹ và các bác trong lớp áo tang màu trắng. Mẹ bị các bác giữ chặt khi quan tài màu đỏ từ từ hạ xuống huyệt, tiếng khóc vang lên tức tưởi đớn đau.
Không. Không được chôn. Hải chưa có chết – Tôi thấy Duy gạt mọi người ra, lao nhanh xuống huyệt ôm chặt quan tài – Làm ơn mở nắp quan tài ra. Cháu xin mọi người …cậu ta chưa có chết….
- Mày làm cái gì thế – Ba và vài bác trong họ lôi Duy lên với đôi mắt giận dữ.
- Mày có biết đang làm gì không?
- Bác, Hải chưa có chết, bác đừng chôn cậu ấy – Vừa thấy ba, Duy quỳ xuống với hàng nước mắt trên má – Cháu xin bác. Cậu ta chưa chết đâu. Hải còn thở, cậu ta không thể chết….
- Thằng khốn! Chính mày hại chết con tao – Người phụ nữ có khuôn mặt xanh xao thoát khỏi vòng tay của mọi người, lao đến bên Duy – Trả con tao đây. Mày đã hại chết con tao. Nếu không có mày, nó đâu có ra nông nỗi này….
Mẹ tóm tóc Duy, tay còn lại cào lên mặt lên má cậu ta, những vết xước rỉ máu đỏ thắm :
- Trả con lại cho tao. Chỉ tạo mày…thằng Hải không có chết – Giọng mẹ nghẹn trong nước mắt, cơ thể lao vào Duy, tay xâu xé tóc tai cậu ta – Mày hại chết nó …sao còn dám vắc mặt đến đây ….
- Hải chưa chết! Cậu ta chưa chết – Nước mắt Duy ngập mắt trào ra má, giọng khản đặc khi mọi người kéo ra xa – Cháu xin bác đừng chôn Hải. Hải chưa chết mà ….Sao bác lại chôn cậu ta chứ?
Mọi người vội cản không cho cậu ta lao xuống huyệt. Nhìn gương mặt nhuốm màu bởi vết cào, tôi không hiểu cậu ta lấy đâu ra sức mạnh đó. Ánh mắt, tâm hồn đều hướng về tôi, về cái cơ thể nằm im trong quan tài.
- Bỏ tôi ra. Tôi phải giết nó. Chính nó là hung thủ giết thằng Hải…Bỏ tôi ra – Mẹ cố thoát khỏi những bàn tay kìm kẹp của vài người phụ nữ luống tuổi.
Duy khuỵ hẳn xuống đất, hai tay bị giữ chặt bởi những người đàn ông khoẻ mạnh, mắt vẫn nhìn chiếc quan tài van xin thống thiết :
- Cậu ta chưa chết …làm ơn đừng chôn … Sao mọi người lại chôn người sống – Nước mắt làm đỏ mắt Duy, tràn vào miệng, tiếng hét đã khản đặc – Hải còn thở, cháu nghe thấy tiếng tim đập mà…làm ơn đừng chôn cậu ta…đừng bắt Hải nằm dưới lớp đất lạnh lẽo….
Mẹ gần như xỉu vì quá mệt, một cô bé ôm mẹ vào lòng vỗ về. Tôi nhận ra đó là Hằng, mắt nó đỏ hoe nhìn Duy với đôi môi bị cắn đến rướm máu. Những người xung quanh nhìn Duy tội nghiệp, cài tiếng thì thào cất lên khiến ba bước đến bên Duy. Dang thẳng tay tát mạnh vào mặt cậu ta, ba gằn giọng :
- Tôi không biết khi Hải còn sống, tình cảm của nó lớn đến mức nào. Nhưng tôi hy vọng khi nó chết, cậu hãy để nó yên tâm nhắm mắt bước sang thế giới bên kia – Tôi hoàn toàn không nhận ra người đàn ông đó là ba, chỉ sau một đêm mà ba già đến thế ư – Cậu tưởng chỉ mình cậu đau lòng khi Hải mất hả? Hãy chứng tỏ đã là người lớn đúng như những gì cậu đã nói cho tôi xem.
Nước mắt Duy ngày càng nhiều, đôi vai rung ung, môi run nhẹ nhưng không bật ra tiếng khóc. Ba thở dài nhìn cậu ta rồi ra hiệu cho mọi người hạ huyệt.
- Không. Cháu xin bác. Bác tin cháu đi, Hải chưa có chết – Duy bật dậy nhưng những bàn tay phía sau nhanh hơn đã kịp giữ chặt vai ấn xuống.
Những tiếng khóc nghẹn ngào lại vang lên khi nắm đất đầu tiên ném xuống. Ba người đàn ông to khoẻ đang dùng xẻng xúc đất đổ lên quan tài tôi. Mẹ ngất trong vòng tay Hằng, nó quay đi với đôi vai run theo tiếng nấc. Duy vẫn cố lao lên thoát khỏi sự kìm kép của mọi người nhưng cậu ta hoàn toàn bất lực với hai hàng nước mắt :
- Hải, mở mắt ra ngay. Mày chưa chết mà ….Tao biết mày chưa chết. Mày mở mắt ra và nói với mọi người là mày còn sống đi – Duy vẫn hét lên như trước mắt cậu ta không có ai ngoài tôi, ngoài cơ thể lạnh lẽo nằm trong quan tài – Tao hứa sẽ làm tất cả những gì mày bảo, hãy ngồi dậy và mỉm cười với tao đi Hải.
Anh Khải định đến cản Duy nhưng ba lắc đầu để mặc cậu ta. Tôi nhận thấy hôm nay ai cũng khóc_khóc vì tôi, vì một thằng nhóc luôn làm bận lòng mọi người.
-Mày muốn vào Hải Phòng, vậy thì hãy ngồi dậy và đi với tao. Lần này tao sẽ mua vé, tao sẽ đưa mày đi đến bất cứ nơi nào mày muốn…làm ơn tỉnh dậy đi Hải …tao van xin mày …mở mắt ra đi…làm ơn….
Mọi người dần dần thả tay Duy ra, cậu ta không lao xuống huyệt khi mà đất đã phủ kín quan tài. Trên mặt Duy ngoài nước mắt, tôi còn thấy máu tứa ra nhoè nhoẹt từ vết rách trên má.
- Mày lừa tao. Tại sao nói yêu tao mà lại bỏ tao một mình trên đời này – Duy đấm mạnh xuống đất với tất cả sức lực, giọng uất nghẹn như không còn sức – Khốn nạn! Ai cho phép mày bỏ tao lại…ai cho phép….
Duy gục xuống, đầu cúi gằm, đôi vai run lên nhưng không hề có tiếng khóc. Sự ảm đạm tang thương bao phủ lên không gian. Những người phụ nữ khóc với đôi mắt ngập nước, vài người ôm nhau không nỡ nhìn người ta đắp thành hình nấp mồ. Những người đàn ông quay đi tránh nhìn vào nơi phía dưới là cơ thể tôi, họ đảo mắt lên trời nuốt một thứ vào trong, một số nhìn Duy e ngại với tiếng thở dài thương cảm.
Khi nấm mồ thành hình ngôi mộ, ba thắp hương và những tiếng khóc lại vang lên. Mẹ tỉnh dậy với khuôn mặt xanh xao, gục đầu vào thím dâu khóc nghẹn ngào. Tôi muốn lao đến bên mẹ, muốn lau khô những giọt nước mắt đó, tôi không muốn mẹ phải khóc. Ngay cả khi chết, tôi vẫn chỉ mang lại cho mẹ nước mắt và nước mắt sao? Tôi có xứng đáng làm một người con không? Khi mà tôi chỉ mang đến nỗi buồn cho người sinh ra mình.
Tiếng kèn đám ma đưa tiễn một linh hồn không còn vang lên nữa, mọi người bắt đầu dời bước. Vài bác gái quen mặt dìu mẹ đi, mấy lần mẹ ngoái lại nhìn với đôi mắt mọng nước. Ba nói nhỏ gì đó vào tai anh Khải, ảnh gật đầu trước cái vỗ vai của ba. Tôi nhìn theo ba mẹ mà chỉ muốn hai người nghe thấy tiếng nói trong lòng “Con xin lỗi! Con không dám hy vọng ba mẹ tha thứ nhưng con chỉ xin ba mẹ đừng khóc, đừng buồn vì một đứa con như con. Con hy vọng kiếp sau vẫn là con ba mẹ và con sẽ làm tròn bổn phận của một đứa con. Con xin lỗi…”
Đến lúc này tôi mới nhớ, tôi vừa chứng kiến đám tang của chính tôi, chứng kiến “kẻ bạc đầu đưa tiễn kẻ đầu xanh”. Tôi không xứng làm một đứa con khi mà chưa báo hiếu ba mẹ đã đi trước, mang theo bao nhiêu hy vọng của mẹ đặt vào tôi. Mẹ thương tôi hơn cả bản thân, tôi biết nhưng bây giờ tôi có thể làm gì? Tại sao tôi không ngoan hơn, biết nghe lời hơn khi còn sống, để làm mẹ vui, mẹ không phải khóc? Tại sao những việc đơn giản đó tôi không làm khi còn sống? Để đến bây giờ hối hận cũng không giải quyết được ….
Không gian vắng lặng im lìm đến kỳ lạ thu hút sự chú ý của tôi. Mọi người đã về hết, nơi giam giữ cơ thể tôi chỉ còn Hằng đang gục đầu vào ngực thằng bồ với đôi vai run bần bật. Nó khóc vì tôi. Đến khi chết tôi mới hiểu bản thân nợ mọi người quá nhiều, nợ tình cảm, nợ sự chân thành, nợ những lời nói thật lòng…Tôi nợ cả Hằng_người con gái duy nhất trên đời hiểu và không khinh tôi. Những tiếng khóc trôi theo tiếng nấc tắc nghẹn cho biết Hằng thực lòng quý mến tôi. Tất cả những gì nó đã làm cho tôi đều không mang tính vụ lợi, chỉ thuần khiết một màu tình bạn. Tôi nợ Hằng quá nhiều, chưa đáp lại tình bạn của nó thì đã…Nhìn vào mô đất xung quanh có những vòng hoa trắng, tôi cảm nhận rõ ranh giới giữa sống-chết. Hằng ở rất gần, chỉ một cái vươn tay là tới nhưng tôi không cách nào chạm vào nó. Ngay đến cơ thể nằm trong nấm mồ, tôi cũng không thể điều khiển nó cử động, dù chỉ là động tác giơ tay lên. Tôi không còn là người, tôi chỉ là một linh hồn tồn tại dựa vào tình cảm trong tim.
Làn khói từ những cây nhang lan trong không khí, hoà vào khói trắng của điếu thuốc trên tay anh Khải, rải khắp nơi. Ngoài tiếng nấc của Hằng, chung quanh không tiếng động. Đám tang đông người đưa giờ đây chỉ còn anh Khải đứng đốt cháy phổi bằng những điếu thuốc đỏ rực, mắt nhìn chăm chú dáng vẻ đau khổ của Duy. Cậu ta vẫn quỳ gối, tay chống xuống đất trong im lặng, chưa hề cử động, tôi nhận ra đôi vai không còn rung nữa. Cách đó không xa Hằng đang được người yêu vỗ về thật trìu mến. Đôi mắt thằng bồ Hằng nhìn về phía mộ tôi với những tia kỳ lạ Nhìn theo, tôi bất ngờ khi người con trai đứng đó lại là ông thầy. Vì đang trôi lơ lửng gần Duy nên không thể nhìn rõ biểu hiện trên gương mặt đăm chiêu đó. Tôi muốn biết suy nghĩ của ông thầy, dù chỉ là cảm xúc bộc lộ qua nét mặt cũng được.
Người con trai lặng lẽ đó đã từng nói yêu tôi. Tôi chưa trả lời dù biết rõ ai là một nửa của mình. Tôi không nói, có thể vì sợ tổn thương, cũng có thể không có cơ hội mở lời trước tình cảm chân thành đó. Bây giờ có hối hận vì không rõ ràng, vì giằng buộc ông thầy trong sự chờ đợi, thì tôi cũng đã chết, không thể đưa ông thầy câu trả lời cuối cùng. Tôi lại nợ thêm một người. Khi còn sống tôi nợ tình cảm và chết đi vẫn tiếp tục nợ. Người như tôi chết là đáng nhưng tôi không hề muốn làm người khác đau khổ, buồn thương, dù đó có là người tôi không yêu…..
- Về thôi Duy – Giọng nói nhẹ hàng thu hút sự chú ý của tôi về phía Duy, con béo đang quỳ trước mặt cậu ta – Hải không hề muốn Duy trở nên như vậy đâu.
- … – Mặt Duy bị Hằng dùng hai tay ép lại, kéo lên đối diện mắt nó.
Tôi không đọc được suy nghĩ trong đôi mắt đen, tất cả những tia sáng đã không còn, chỉ có một màu đen sâu hun hút. Sức sống của đôi mắt đã cạn khi nước mắt đã ngừng rơi. Tình cảm của Duy làm tôi rúng động, bàng hoàng nhìn vào người con trai đó.
- Chắc chắn Hải luôn muốn Duy hạnh phúc – Hằng nhấn mạnh từng chữ – Duy hiểu ý Hằng không?
Gạt nhẹ tay Hằng, Duy nhặt chiếc kính dưới đất rồi từ từ đứng lên. Hằng vội giữ tay Duy khi cậu ta bước đi :
- Để Hằng đưa Duy về.
- Tôi không sao. Hằng đừng lo – Giọng nói thoát khỏi môi, những vết rách do mẹ cào đã khô, máu không còn rỉ ra nữa – Tôi đi trước.
- Nhưng….
-T ôi không làm gì dại dột đâu – Duy bước đi mệt mỏi nặng nề.
Cơ thể tôi lại trôi theo bước chân Duy dù không ai kéo. Ông thầy vẫn lặng yên đứng bên mộ, không có cử chỉ nào cho biết có nhận ra Duy đang bỏ đi hay không. Anh Khải thì hút thuốc nhìn theo, thằng bồ Hằng bước đến đặt tay lên vai nó trấn an. Tôi chỉ ước một điều, tôi có thể nói được vào lúc này. Hai tiếng “xin lỗi” không bao giờ thoát ra được nữa, không thể đến tai những người tôi phải xin lỗi….
Duy vẫn lầm lũi bước, không hề biết phía sau có ba con người đang dõi theo. Tôi cứ lơ lửng trôi theo Duy như một quả bóng bay có dây buộc vào chân. Cậu ta đi ra Nguyễn Chí Thanh rồi rẽ vào Đê La Thành. Đôi kính cận hướng về phía trước, hoàn toàn không bận tậm đến những ánh mắt kiếu kỳ của mọi người. Cậu ta vẫn mặc bộ đồ bệnh nhân, chân đất với ngón cái bật máu lấm lem bùn đất, những vết cào đã khô nên đen thẫm lại, hồi nãy nước mắt hoà với máu làm khuôn mặt vô cùng lem luốc. Lần đầu tôi được chứng kiến một tình cảm thật lòng, đặc biệt lại dành cho tôi, chỉ mình tôi. Một đứa con trai bất hiếu, một thằng bạn cục tính, một đứa học trò hay trốn tránh, một thằng nhóc không bao giờ bộc lộ được cảm xúc trong lòng như tôi, cũng xứng đáng để Duy yêu sâu đậm đến thế sao?
Lúc bị cuốn vào giấc ngủ, đi vào quá khứ của Duy, tôi đã biết lý do cậu ta để ý đến tôi. Nhưng chỉ vì tôi cho một con mèo lòi room ăn, chỉ vì tôi mỉm cười và vuốt ve con mèo nhỏ bị vứt bỏ, chỉ vì những việc đơn giản ai cũng có thể làm, mà cậu ta lại thích, lại có thể nhớ đến và đặt tình cảm sâu nặng trong thời gian dài đến thế sao?
Nếu không thể quên tôi trong hai năm qua thì cái chết của tôi sẽ ám ảnh cậu ta đến lúc nào? Tử thần đã cướp đi người mẹ, cướp đi cô em gái, giờ đây ngay cả tôi tử thần cũng mang đi, rời xa Duy mãi mãi. Duy sẽ ra sao khi quay về căn nhà không bóng người? Sao tôi lại chết để lại cậu ta một mình chứ? Tôi không muốn Duy trở về ngôi nhà đó, không muốn cậu ta làm gì cũng thui thủi một mình. Cha Duy đâu, sao lại để con mình ở đó trong ngôi nhà to lớn lạnh lẽo? Cả người cô ruột ế chồng nữa, không phải có nhiệm vụ quản lý cậu ta sao? Lần nào bước vào căn nhà màu trắng, tôi chỉ thấy Duy, hoàn toàn không tìm thấy không khí gia đình.
Những ngày tháng của Duy sẽ ra sao khi mà tôi chỉ có thể trôi lơ lửng và lặng lẽ quan sát cậu ta. Đến một lúc nào đó, cái cơ thể không trọng lượng sẽ tan biến, sẽ không cách nào nhìn thấy Duy, nhìn thấy người con trai luôn hướng về tôi.
Duy vừa đi qua Cát Linh, giờ cậu ta rẽ sang Tôn Đức Thắng, cuối cùng là muốn đi đâu? Không nhẽ cứ đi và không có đích đến? Tôi nhận thấy nhịp thở của Duy đã đều đặn, không còn mệt mỏi nữa. Bước chân cũng vững hơn, dáng người bước đi lặng lẽ nhưng vô cùng tự chủ. Duy rẽ vào một ngõ nhỏ trên đường Nguyễn Thái Học và dừng trước ngôi nhà có cổng sắt màu vàng. Sau tiếng chuông, người đàn ông trung niên với chiếc bụng bia xuất hiện :
- Duy? Sao con….mặt con sao thế này – Duy né người tránh đôi tay lo lắng, giọng người đàn ông gấp gáp – Chuyện gì đã xảy ra? Mỹ gọi điện bảo con đã rời bệnh viện, ta đến nhà cậu bé kia nhưng không thấy con. Con biết ta lo lắng thế nào không? Chuyện gì đã xảy ra? Ai đã đánh con?
- Bà ta có nhà không? – Duy hoàn toàn không để ý đến sự lo lắng của người đàn ông, giọng lạnh lẽo khô khan.
- Con muốn gặp Ngân hả? Cô ấy về bên ngoại, để ta gọi điện….
Không cần. Nếu bé Mỹ cũng về bên đó thì để hôm khác ….
- Không. Không. Mỹ có nhà. Con vào đi – Giọng hồ hởi khiến tôi chắc chắn đây là bố Duy, nhưng cách cư xử cha con rất kỳ lạ – Thấy con, bé Mỹ sẽ vui lắm.
Duy bước vào nhà, mắt đảo một lượt rồi dừng trước chiếc nôi giữa phòng. Nội thất đơn giản nhưng được bài trí gọn gàng khoé léo, tôi cảm nhận sự ấm áp của một gia đình hạnh phúc. Cái hạnh phúc không có chỗ cho Duy.
Đứa bé với đôi má phúng phính cười toe khi có người nhìn vào. Đôi mắt đen to tròn, chiếc mũi thanh thanh và đôi môi hồng, cả khuôn mặt có gì đó hao hao Duy. Vậy là cậu ta giống cha.
- Chưa bao giờ con đến đây. Phải chi Ngân có nhà, cô ấy sẽ rất vui – Bố Duy vẫn nói giọng vui mừng dù cậu ta không có chút biểu hiện nào là đang nghe – Con vào trong rửa mặt đi. Ngân cũng sắp về, rồi gia đình ta đi ăn. Ta muốn con về đây sống, đừng ở lại căn nhà đó nữa. Cô Hồng đi du lịch tháng nữa mới về…
Duy vẫn im lặng không nói làm không khí tự nhiên trùng xuống. Đứa bé nắm chặt tay Duy, miệng cười ngây thơ. Rút tay nhẹ nhàng, cậu ta đứng dậy :
- Tại sao ông lại đặt tên là Mỹ? Người đàn bà đó không phản đối sao?
- Chuyện đã qua lâu rồi, mẹ và em con sẽ không vui….
- Hiện tại ông còn yêu mẹ tôi không? – Duy cắt ngang với giọng khô khan, đôi mắt nhìn thẳng như xuyên vào tim người đối diện.
- Trước khi gặp Ngân, ta chỉ yêu mẹ con. Còn hiện tại ta chỉ yêu Ngân ….Ta có lỗi với mẹ con nhưng có những chuyện không thể dùng lời nói hết…
- Tôi cũng đang tò mò tương lai sẽ còn bao nhiêu người đàn bà xuất hiện và khổ như mẹ tôi đây – Cười khẩy, Duy bước nhanh ra cửa.
- Duy – Cậu ta vẫn bước, không bận tâm đến giọng hối hận phía sau – Ta đã làm xong thủ tục chuyển trường cho con. Liệu học Quang Trung con có thấy hợp không?
- Bây giờ thì không cần nữa – Duy đứng lại, ánh mắt thoáng suy nghĩ rồi giọng nhẹ hơn rất nhiều – Ông không làm được người chồng đúng nghĩa nhưng laị là một người cha tốt. Vậy hãy dành tình cảm đó cho cô bé trong nôi kia. Tôi không ghét, không hận nhưng tôi mong cô bé được lớn lên trong vòng tay cha mẹ. Khi nào cô bé biết suy nghĩ, cũng đừng bao giờ cho biết trên đời còn một người anh trai luôn mong hạnh phúc mỉm cười với cô bé. Chào ông!
- Duy! Duy….
Cậu ta vẫn bước đi, bỏ lại phía sau khuôn mặt hối hận của người cha. Tôi muốn đi vào suy nghĩ trong cái đầu lạnh lùng đó, muốn chia bớt nỗi buồn, san bớt những gì đã khiến Duy già trước tuổi. Phải chi lúc còn sống tôi không bướng bỉnh, chịu khó nhìn vào đôi mắt nhiều nỗi đau, chịu quan tâm hơn đến cuộc sống nội tâm của Duy thì tốt biết bao. Nhưng quá muộn, tôi đã chết. Tôi bây giờ chẳng thể làm gì, chỉ biết đứng bên cạnh chứng kiến một cuộc sống chưa bao giờ bộc lộ ra khi tôi còn sống.
Duy bước nhanh hơn, khuôn mặt đã nhẹ đi nhiều. Có vẻ cậu ta đang về nhà, tôi thấy đường đi rất quen. Cậu ta đã bình tĩnh sau cái chết của tôi rồi sao? Thằng con trai vừa gào khóc trong đám tang, giờ đây đã trở về khuôn mặt bình thản như mọi ngày. Duy nhất có đôi mắt một màu đen sâu thẳm là không thay đổi. Tôi vẫn chưa tìm thấy sự sống trong đó. Tất cả những gì tôi đọc được chỉ là một quyết định vừa được ban hành. Tôi cảm thấy bất an, dù không hiểu vì sao.
Rẽ vào con ngõ nhà Duy, tôi ngạc nhiên thấy Mỹ đã đứng chờ sẵn ở cổng :
- Anh đi đâu vậy? Không thấy anh ở nhà Hải, em ra mộ thì Hằng bảo anh đã về trước. Anh làm em lo quá ….- Mỹ hét lên khi nhìn thấy những vết cào trên mặt Duy – Mặt anh sao thế? Ai đã đánh anh? Anh có bị thương ở đâu nữa không?
Lay lay tay Duy, giọng Mỹ lo lắng thực sự :
- Anh cần đến bệnh viện, không thể để thế này…
- Anh không sao – Duy gỡ nhẹ tay Mỹ, bước đến cổng mới chợt nhớ không có chìa khoá mở cửa.
Thấy Duy loay hoay sờ khắp người, Mỹ thở dài đầu hàng :
- Chìa khoá đây anh – Vừa mở cửa, Mỹ vừa lẫy – Không đến bệnh có gì xảy ra em mặc xác anh. Lúc đó đừng có “Mỹ ơi, Mỹ à, anh đau lắm” nhé.
Nụ cười nhẹ của Duy làm tôi thấy yên tâm rất nhiều. Cuối cùng cậu ta cũng chịu cười, dù chỉ là thoáng qua. Công này phải cảm ơn Mỹ, mặc dù nguyên nhân mọi chuyện đều xuất phát từ người con gái xinh đẹp này.
- Hay lắm mà cười – Giọng cô nàng chuyển sang bực – Anh có chịu thay bộ đồ đó ra không? Còn mặt mũi nữa…nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra đi ….
- Đúng là cô em gái rắc rối. Đã bảo không có gì rồi – Duy bước vào trong sau khi buông gọn – Anh đi rửa mặt.
- Em gái rắc rối? – Cơ thể tôi bị kéo theo Duy nhưng vẫn kịp thấy nụ cười chua c chát của Mỹ – Thà em làm người dưng nước lã thì vẫn hạnh phúc hơn là em gái rắc rối. Đến bao giờ anh mới chịu hiểu?
Tôi biết Duy nghe thấy nhưng cậu ta vẫn im lặng bước vào tolet. Nước mát rửa đi những vết máu trên mặt, cậu ta hơi nhăn trán vì rát. Tôi muốn quay đi khi Duy với bộ quần áo trên mắc nhưng mắt cứ mở to nhìn vào thân thể cậu ta. Nước da ngăm ngăm, nổi bật trên ngực là hai núm vú màu nâu nhỏ như đồng xu tôi hay thấy trong những phim chưởng Hồng Kông. Nếu lúc này còn sống, chắc chắn tôi sẽ đỏ mặt hoặc tim đập thình thịch. Nhưng cơ thể bây giờ chỉ có thể lặng nhìn và không có cảm giác rúng động của các gai thịt. Ngay cả khi cậu ta lột chiếc quần kẻ sọc, tròng quần jean bạc vào, tôi vẫn chỉ biết nhìn và nhìn. Muốn chạm vào, muốn cảm nhận sự ấm áp của da thịt, muốn ngửi thấy mùi mồ hôi đặc trưng của đàn ông nhưng tôi bất lực. Lững thững trôi theo phía sau khi Duy quần áo chỉnh tề bước ra phòng khách.
- Anh không cần đến bệnh viện chứ? Vết thương trên mặt có cần…
- Không sao đâu – Trấn an đôi mặt lo lắng trước mặt, Duy ngồi xuống đối diện Mỹ – Anh xin lỗi đã làm Mỹ lo…Em làm gì thế?
Cậu ta đứng bật dậy bước đến đỡ tay Mỹ. Tôi cũng bất ngờ trước hành động này. Vẫn quỳ trên sàn, Mỹ khóc nức nở, giọng hối hận ăn năn :
- Em xin lỗi. Chỉ tại em mà Hải….Nếu em không ích kỷ xấu xa, không làm chuyện đê tiện đó thì….
Duy đỡ Mỹ dậy nhưng giọng nghẹn ngào hoà trong nước mắt làm cậu ta khựng lại nửa chừng :
- Em biết sai mà vẫn làm. Em thật khốn nạn…- Tiếng khóc lớn hơn khiến Duy nhíu mày khó hiểu, tôi thì đã biết Mỹ đang nhắc đến việc gì. Nhưng dù có khóc, có hối hận hay xỉ vả bản thân thì cũng đã muộn. Tôi đã chết. Đây là sự thật, không thể thay đổi dù có tốn thêm nhiều nước mắt thì vẫn thế.
- Mỹ đã làm gì?
- Chiều hôm qua, trước khi Hải ngã vào dao …em…em đã đến quán nước mẹ Hải…em đã nói…Chắc chắn vì việc đó nên Hải mới…Em xin lỗi. Em xin lỗi – Mỹ giữ chặt tay Duy, giọng nức nở van xin – Anh hãy đánh, hãy chửi em đi…tất cả đều tại em…chính em đã hại chết Hải…Á!!!
Tiếng hét nhỏ làm tôi chú ý thái độ của Duy. Đôi mắt đen không sức sống giờ đang loé lên những tia sáng nguy hiểm. Đôi tay Duy run run, tôi đoán cậu ta vừa bóp mạnh vào vai Mỹ trong vô thức.
- Anh cứ đánh em đi…em đáng bị đánh. Nếu em không đến, Hải sẽ không…
Bàn tay rơi thõng xuống đất cái bộp, Duy đứng lên quay người lại Mỹ :
- Em về đi. Lúc này anh không muốn gặp em.
Không! Em không về. Trừ khi anh đánh em – Mỹ ôm chặt chân Duy, khóc với gò má ướt nước – Hãy đánh em đi. Người có lỗi là em …là em….
- Mỹ – Tiếng quát làm Mỹ giật bắn người, buông chân Duy ra trong sợ hãi. Duy quỳ xuống đối diện với khuôn mặt sợ sệt đầy nước mắt – Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho những người làm tổn thương Hải. Nhưng đối với em gái mình, anh không thể ….
Bốp!!!
- Em không phải em gái anh – Đôi mắt Mỹ long lên giận dữ, tay vừa tát Duy đỏ lên vì đau – Chúng ta không máu mủ họ hàng, không cùng cha cùng mẹ, em và anh chỉ là người dưng nước lã, không phải anh em.
Cái tát của Mỹ khá mạnh, Duy bị quay mặt sang bên phải theo đà của cái tát. Với một bên má đỏ au hình bàn tay, Duy lừ lừ quay lại nhìn thẳng vào mắt Mỹ, giọng lạnh lẽo đến nỗi tôi cảm thấy Mỹ đang nín thở vì sợ :
- Anh sẽ không bao giờ làm đau em. Tốt nhất em nên rời khỏi đây.
- Không! Nếu chưa nói rõ em không về …
Bộp!!!
................................................................
bạn đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Đấm mạnh tay xuống sàn, Duy gằn giọng :
- Anh bảo em đi về!
Mỹ ngã người ra sau, môi run rồi bật khóc nức nở :
- Tại sao? Tại sao cơ chứ? Em không bằng với cả người chết sao anh? Làm sao em có thể cạnh tranh với người đã chết đây anh?
Tôi và Mỹ đều sốc trước hành động của Duy. Cậu ta hôn Mỹ nhưng môi không hề cử động, nụ hôn không cảm xúc.
- Em hiểu chưa? – Đẩy Mỹ ra với nụ cười khẩy, giọng nói như con dao đâm thẳng vào tim Mỹ – Anh không bao giờ yêu em.
- Anh…đồ khốn…Tôi hận anh – Mỹ lao nhanh ra khỏi phòng, tay bụm chặt miệng ngăn tiếng khóc.
Duy không đuổi theo, chỉ ngồi im gọi giật giọng :
- Mỹ – Dáng người nhỏ bé khựng lại nơi cửa, không quay lại nhưng đôi vai run bần bật cho tôi biết Mỹ đang khóc – Nếu chỉ vì chuyện này mà em nghĩ đến cái chết. Anh sẽ không đến dự đám tang đâu.
- Tôi không chết vì một người chà đạp lên tình cảm của tôi đâu – Vẫn không quay lại, giọng Mỹ cố bình tĩnh nhưng tôi biết trong lòng cô đã chết – Tôi không để anh mãn nguyện đâu.
- Tốt. Em về được rồi.
Tôi không nghĩ Duy có thể nói năng cay độc như vậy. Mỹ chỉ 16, 17 tuổi, liệu có đủ sức vượt qua cú sốc này không? Chẳng may Mỹ tìm đến cái chết thì sao? Cậu ta không nghĩ đến chuyện rủi ro này hả?
- Chết tiệt – Tiếng chửi vang lên kèm theo ly nước trên bàn vỡ vụn sau cú ném của Duy.
Những mảnh thuỷ tinh bắn ra khắp nơi, dưới ngọn đèn neol trông như những giọt nước lấp lánh nhưng đầy nguy hiểm. Duy nhìn chăm chú vào những mảnh sắc nhọn, mắt lạnh băng không cảm xúc. Tôi biết cậu ta đang dằn vặt trong lòng. Người gián tiếp hại chết tôi ở ngay trước mắt nhưng không thể làm gì ngoài việc bảo Mỹ dời đây ngay lập tức. Nếu Mỹ còn bướng nấn ná thêm chút nữa, tôi cũng không dám đảm bảo cậu ta đủ bình tĩnh để không…giết Mỹ. Tôi tin Duy có thể giết người vì tôi, cậu ta cũng hiểu rõ nên mới làm một việc xúc phạm Mỹ trầm trọng.
Nụ hôn là để truyền đạt tình cảm trong lòng, nụ hôn là để bộc lộ tình yêu của trái tim, để người được hôn cảm nhận bản thân được trân trọng nâng niu như thế nào. Nhưng Duy hôn Mỹ ngoài cảm giác lạnh nhạt không tình cảm, tôi còn nhận thấy sự coi thường ác độc trong đó. Một hành động đơn giản nhưng có thể như liều thuốc độc cực mạnh giết chết toàn bộ tình cảm của một con người, chà đạp lên tự trọng của người đó. Ngay đến người trưởng thành đủ bình tĩnh cũng thấy bị xúc phạm, không riêng gì Mỹ_một cô bé con khá non nớt và mơ mộng.
Duy đứng dậy bước vào trong bếp, tôi dời khỏi mạch suy nghĩ để trôi theo cậu ta. Đi một vòng xung quanh bếp, Duy nhìn khắp nơi như tìm kiếm gì đó. Sau một hồi đi đi lại lại, Duy trở về phòng thò đầu xuống gầm giường và lôi cái hộp giấy khá lớn ra. Không biết cậu ta định làm gì mà cần nhiều đèn pin thế? Bỏ 6, 7 cái vào balo, Duy nhét thêm một đèn điện đã sạc đầy. Trong khi làm những việc đó, Duy không nói nửa lời, ánh mắt hoàn toàn chăm chú vào việc đang làm. Tôi càng tò mò hơn khi Duy đi vào một căn phòng chứa rất nhiều thứ cũ kỹ : chiếc xe ba bánh đã sờn lớp sơn, chiếc nôi đầy bụi, một tủ sách gần đó bầy những món đồ chơi trẻ con đã rất cũ, có vài cái bị hỏng…Duy lại lui cui tìm kiếm thứ gì đó. Cậu ta lật tung, xô ngã những thứ vướng víu với vẻ sốt ruột.
Một chiếc xẻng? cậu ta cần xẻng để làm gì? Tôi thực sự ngày càng thấy Duy kỳ lạ. Làm gì cũng lầm lì ít nói.
Tính tong! Tính tong!
Tiếng chuông làm Duy giật mình, vội vàng cầm xẻng cất vào phòng cạnh chiếc balo rồi đi xuống tầng.
Đập vào mắt khi cánh cửa mở ra là nụ cười của Hằng :
- Duy về nhà rồi đấy hả? Làm Hằng cứ sợ có việc gì xảy ra.
- Hằng vào nhà đi – Duy không trả lời cũng như không ngạc nhiên khi thấy vị khách không mời mà đến.
- Vẫn một gam màu cô độc như lần họp lớp – Hằng không rào trước, nói thẳng suy nghĩ luôn – Hằng nghĩ bố mẹ Duy luôn đi công tác vắng nhà.
Đôi mắt đen chớp nhẹ trước sự thông minh nhạy bén, Duy lảng tránh :
- Hằng ngồi đi, để Duy lấy nước.
- Khỏi Duy – Phẩy phảy tay, con béo ngồi luôn xuống ghế – Hằng đến để đưa vật này.
Chiếc đồng hồ cát nằm gọn trong tay Hằng, những hạt cát màu đỏ nhìn tôi câm lặng. Duy rùng mình thối lui, phải đến một lúc mới làm chủ cảm xúc :
- Sao Hằng có vật này?
- Hôm trước Hải có kể tất cả mọi chuyện nên khi nhìn thấy nó trên bàn học trong lúc phụ cô Thi dọn đồ, Hằng nghĩ “vật cũ nên hoàn cố chủ”.
Duy run run chạm vào món đồ trên tay Hằng, những hạt cát lại rơi đều như một chu kỳ không bao giờ thay đổi. Hạt cát cuối cùng rơi xuống cũng là lúc Duy nhắm mắt để dìm những thứ đang trực trào ra ngoài. Vẫn nắm nhẹ đồng hồ cát, Duy nói thật hiền :
- Cảm ơn! Cảm ơn Hằng đã mang nó cho Duy. Cảm ơn vì vẫn nhớ.
- Hằng chỉ nghĩ Hải sẽ vui hơn khi Duy giữ nó – Hằng chớp đôi mắt sưng vì khóc nhiều, giọng ôn hoà – Nếu Duy nhìn thấy món đồ này luôn sạch sẽ và được đặt ở vị trí mà đứng ở bất cứ đâu trong phòng cũng có thể thấy thì…Hải rất yêu Duy đấy.
- ….
- Hằng cũng không ngờ sự việc lại xảy ra nhanh như vậy. Mới hôm kia Hải còn nói chuyện, vậy mà….
- Hải thật may mắn có một người bạn tuyệt vời và tâm lý như Hằng.
- Nếu thực sự tuyệt vời thì Hằng đã đọc được sự nổi loạn trong lần cùng về đó – Con béo thở dài làm tôi thấy nợ nó nhiều hơn – Mà thôi, bây giờ có nói gì thì Hải cũng đã…
- …..
- Hằng về đây – Vừa đứng lên, con béo đã hơi nhíu mày – À quên, còn việc này nữa…
Duy cũng đã đứng lên song song với Hằng nên ăn trọn cú đấm vào mặt :
- Thầy Nguyên gửi nó cho Duy – Nhìn Duy ngã người ra ghế, mặt vẫn chưa hết kinh hoàng, Hằng thản nhiên nói tiếp – Kèm theo một lời nhắn “Nếu có kiếp sau và cả ba người vẫn có chữ duyên bên mình, tôi sẽ không đứng yên để Hải phải đau khổ đi vào cõi chết đâu”. Đó, Hằng nói nguyên xi không thêm bớt nửa lời.
Duy sờ lên khoé miệng, chút máu rỉ ra từ vết rách :
- Hằng có học võ hả?
- Không! Hay đánh mấy đứa em họ nên quen tay…đấm hơi mạnh – Hằng cố cười cho không khí bớt gượng nhưng chỉ tạo được nụ cười méo xẹo, cuối cùng nó thở dài – Hằng về đây.
- Hằng đến bằng gì? Để Duy đưa về.
- Bồ Hằng đưa đến, vẫn chờ ngoài cổng kia kìa.
- Sao không bảo ổng vào đây luôn? Thật là….
- Kệ! Chờ đợi người thương là một diễm phúc đấy – Hằng nín cười, giọng trở lại nghiêm túc – Duy này, Hằng tin Hải không bao giờ muốn Duy làm gì dại dột đâu. Hằng không dám khuyên Duy đừng buồn nhưng Hằng nghĩ nếu Hải còn sống, chắc chắn nó chỉ muốn nhìn thấy Duy hạnh phúc và luôn mỉm cười thật tươi.
- Duy hiểu. Cảm ơn Hằng rất nhiều – Lời cảm ơn của Duy thoát ra trùng với suy nghĩ của tôi – Thực sự cảm ơn Hằng.
Đá mắt vui vẻ, con béo cười để không khí tươi hơn :
- Cách cảm ơn chân thành là bữa nào mời Hằng ăn kem.
- Ừ, chắc chắn.
- Hằng về đây – Ngồi lên xe, con béo vẫy tay dặn dò – Khóc ít thôi nhé.
Duy cười hiền, ánh mắt vẫn một màu đen là lạ :
- Con trai khó khóc lắm Hằng ạ. Dù trong lòng đã chết hoàn toàn.
Tay Duy chạm vào khoé miệng, mắt nhìn lên bầu trời đầy sao. Trời tối từ lúc nào, mọi nhà đã lên đèn, sinh hoạt gia đình đang diễn ra xung quanh.
Duy vẫn lặng lẽ một mình quay vào ngôi nhà không người. Lần này cậu ta không trở về phòng mà đi lên tầng cao nhất, một căn phòng không đồ đạc xuất hiện trước mắt. Thì ra đây là nơi để ban thờ, hình ảnh người phụ nữ mỉm cười dịu hiền tự nhiên làm tôi thấy ấm lòng. Chắc chắn đây là mẹ Duy, không thể nhầm được. Thắp ba nén hương, Duy lặng yên đứng trước ban thờ như muốn tâm sự với mẹ. Không một tiếng động, không một lời nói, cậu ta chăm chú nhìn vào khung ảnh như đang đi sâu vào thế giới của tôi, của mẹ cậu ta.
Thời gian trôi chậm rãi, Duy vẫn tiếp tục lặng câm, không có biểu hiện gì dã thưa chuyện xong. Tình cảm trước mắt làm tôi hổ thẹn. Chắc chắn khi mẹ Duy còn sống, cậu ta rất hiếu thảo, không bù cho tôi…Ngoài nước mắt và buồn phiền, tôi chưa mang lại gì cho mẹ. Ngay cả một cử chỉ chăm sóc lúc mẹ ốm đau cũng không có. Đứa con bất hiếu như tôi chết là đúng, và hy vọng cái chết của tôi không làm ba mẹ quá đau lòng vì một đứa con hư đốn.
Duy bước khỏi phòng khiến tôi bị kéo trở về thực tại. Cậu ta tiếp tục nhét một số thứ vào balo như kìm búa, khung ảnh có hình cây cổ thụ trong mưa, đồng hồ cát và một số giấy tờ gì đó. Cuối cùng cái đầu lạnh lẽo đó đang chứa đựng âm mưu gì vậy? Tôi không hiểu và không thể đoán ra việc gì.
Quẳng balo lên vai, Duy cầm xẻng đi ra khỏi nhà. Những bước chân bình thản, không hề nhận ra đường phố đã khá muộn rất vắng xe cộ đi lại. Con đường trở nên quen thuộc khiến tôi nghi ngờ cậu đang đến nhà tôi. Tên bốn mắt này muốn giở trò gì đây?
Nhưng không, cậu ta đột ngột rẽ phải khi đi qua trường Đại Học Ngoại Thương khoảng chục mét. Đây là đường ra đồng, nơi cất giấu cơ thể tôi. Cậu ta đến đó làm gì? Có gì muốn nói với tôi hả?
Đoạn đường này rất tối, hai bên ít nhà cửa nên khá hoang vu. Ngay sát đồng là công ty gì đó về địa chất nhưng tôi không nhớ tên, giờ cũng đã tắt hết đèn, chỉ còn đèn ở phòng bảo vệ và khu để xe. Ánh sáng hắt ra từ đó quá ít ỏi, Duy lôi đèn pin ra để xung quanh mộ rồi bật lên chiếu thẳng vào nấm mồ xung quanh có những vòng hoa tang.
Hành động của Duy ngày càng kỳ lạ khi cậu ta đứng trước mộ tôi, giọng nói khá lớn giữa đêm đen tĩnh lặng :
- Ông chờ tôi lâu không? Phải giải quyết hết mọi việc nên hơi muộn – Tôi muốn hét lên ngăn cản nhưng giọng nói chìm ngỉm trong họng khi Duy cúi xuống nhấc vòng hoa tang lên – Hoa chẳng hợp với ông chút nào. Tôi vứt chúng đi nhé.
Tiếng ếch ộp hoà theo những hành động kỳ quặc của Duy_cậu ta xếp hết mấy vòng hoa tang sang một bên. Giờ đây ngôi mộ chỉ còn đất và những nén hương đã cháy hết.
- Tôi sẽ làm nhẹ thôi, không đau đâu – Duy nhặt chiếc xẻng dưới chân ấn sâu xuống lớp đất phủ lên quan tài. Cậu ta đang đào mộ tôi – Ông bướng thật đó. Tôi gào khản tiếng mà vẫn không chịu ngồi dậy. Bướng không thể tả.
Ánh sáng nhờ nhờ từ những cây đèn pin cho tôi thấy nụ cười trách móc của Duy :
- Ông không chịu dậy thì tôi đến đón ông đây – Cậu ta dùng chân ấn xẻng xuống đất sâu hơn, xúc đất hất ra xa. Giọng nói nhẹ đến mức ma quái – Hình như từ hồi cấp hai, tôi luôn luôn là người chủ động và phải đầu hàng trước cái tính cứng đầu cứng cổ của ông.
Tôi lao đến ngăn nhưng cơ thể không trọng lượng xuyên qua người Duy. Tôi cảm nhận rõ ràng sự bất lực của người chết. Không thể ngăn cản dù biết đó là việc sai trái. Đào mộ một người vừa mới chôn là hành vi kinh khủng nhất mà tôi được chứng kiến. Cậu ta không sợ bị quả báo sao?
- Ngày chuyển trường tôi cứ ngu ngơ chờ ông đến lớp, rồi đứng trước hàng nét đợi một thằng nhóc gần ba tiếng đồng hồ. Lúc đó tôi quá nhát không dám đến thẳng nhà ông – Duy vẫn độc thoại một mình như muốn trút hết tất cả nỗi nhớ bao lâu nay – Đáng nhẽ tôi đi tìm ông ngay sau đó nhưng…tôi bị gia đình phát hiện, rồi Tiểu Mỹ mất….
Cánh tay dừng lại trong chốc lát, Duy hít mạnh để điều khiển cảm xúc :
- Mọi việc diễn ra quá nhanh, tôi không thể đứng vững dù luôn dặn lòng là phải “cố lên”. Ông không biết những ngày tháng mẹ nằm viện, tôi khủng hoảng thế nào đâu. Có thể nói, nếu không có nỗi nhớ ông, không có bức hình xấu mù đó, chắc tôi không thể vượt qua được.
Tiếng cười nhẹ vang lên, những chú ếch gần đó đồng thanh ộp ộp nghe rất lạ tai :
- Mà phải công nhận một điều, tôi chưa thấy ai vẽ xấu như ông. Người ta vẽ mưa bằng những gạch chéo nho nhỏ, còn ông vẽ những dấu x, trông đến là buồn cười.
Buồn cười sao còn giữ? Tôi thấy nóng mũi nhưng hơi nóng lại bị làn gió nhẹ làm dịu đi. Tôi đang được chứng kiến tình cảm của Duy, tận tai nghe lời tâm sự thật lòng.
- Này, ông có nghe tôi nói không đấy? – Duy hỏi hơi lẫy nhưng rồi lại tự trả lời – Vẫn im lặng hả? Đúng là bắt tôi đến đón rồi đây. Người gì lỳ thế không biết.
Quan tài đã hơi lộ ra, Duy dùng tay gạt và moi đất xung quanh. Dáng người nhỏ bé so với quan tài nhưng cử chỉ vô cùng nhanh nhẹn dứt khoát. Cậu ta dùng búa và kìm nẩy đinh lên, miệng vẫn đều đều tâm sự :
- Ông muốn vào Hải Phòng phải không? Tôi sẽ đưa ông đi bất cứ nơi nào ông muốn – Chiếc đinh thứ hai được đặt từ tốn sang bên cạnh, mặt Duy không hề biến sắc khi tiếp tục việc…đào mộ – Nhưng thăm mấy đứa bạn xong thì chúng ta đến Đà Lạt nhé. Nơi đó dành riêng cho những đôi tình nhân. Mang tiếng yêu nhau mà chưa bao giờ có những giây phút riêng tư, có những buổi tâm sự thật lòng. Lần này hãy để tôi làm chủ.
Duy nói đúng. Chúng tôi không có cả một kỷ niệm đẹp để nhớ, không có cả một nụ hôn ngọt ngào, hay đơn giản những giây phút bình yên cũng không có. Gặp lại, ghen tuông kích thích tình cảm rồi kỳ thị của dư luận chia cắt tôi và Duy bởi ranh giới sống – chết. Tôi chết đi khi chưa kịp làm gì đáp lại tình cảm của cậu ta.
- Chúng ta thuê nhà trọ rồi tìm việc làm như ông bảo. Tôi có thể làm bất cứ việc gì để được ở bên ông. Lần này không có ai ngăn cản cũng như xen vào đâu.
Trong đêm tối, dưới ánh đèn yếu ớt, một dáng người nhỏ bé lui cui cần mẫn nhổ từng chiếc đinh thật chậm rãi. Tiếng ếch ộp tan vào trong gió tạo thành bản hoà tấu của bóng đêm. Giọng nói trầm tĩnh như tâm tình nổi lên đến rợn người, một cảm giác ma quái lan chậm trong không gian :
- Sáng sớm thức dậy, tôi muốn hình ảnh đầu tiên nhìn thấy là nụ cười của ông. Và trước khi chìm vào giấc ngủ yên bình, thứ làm tôi ngủ ngon vẫn là ánh mắt dịu dàng của ông. Một cuộc sống thật bình yên, phải không nào – Duy bám tay ra sau lấy đà, dùng chân dịch chuyển nắp quan tài – Đến giờ rồi, dậy thôi Hải.
Tôi thấy một lớp khói trắng từ trong quan tài bay lên rồi gió cuốn đi thật nhanh. Duy dịu dàng bế cơ thể bất động của tôi lên. Chiếc áo trắng học trò như muốn hoà vào lớp da trắng bệch của người chết, xung quanh tôi là những quyển vở quyển sách. Khi chết người ta sẽ bỏ những thứ thân thuộc của người chết vào trong quan tài hả?
- Đáng nhẽ tôi sẽ chờ ông học hết cấp ba nhưng bây giờ không cần nữa – Duy phủi phủi đất trên khuôn mặt trắng bệch, miệng nở nụ cười hiền – Xã hội không cho chúng ta cơ hội, vậy thì phải tự tạo ra đúng không?
Tôi thoáng rùng mình khi Duy cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi lạnh giá đó. Cậu ta hôn tôi. Hôn một cái xác.
- Sao người ta lại đeo thứ này vào tay ông cơ chứ – Rút chiếc tất ở tay và chân tôi, Duy cằn nhằn – Ông thấy nóng lắm hả? Tôi tháo ra cho thoáng nhé.
Nụ cười trên môi Duy khiến tôi bất an. Cậu ta tính làm gì với cái xác của tôi? đừng nói sẽ mang nó ra khỏi đây nhé. Người con trai trước mặt có hiểu những hành động vừa rồi có ý nghĩa gì không? Cậu ta có biết bản thân đang làm gì không hả?
- Cũng muộn rồi, chúng ta đi thôi – Duy cố đặt hai tay tôi lên vai nhưng cái cơ thể đã cứng lại, cậu ta đành xốc nách kéo đi – Chịu khó một chút, ra tới ngoài đường tôi sẽ bế ông.
Duy điên rồi. Tâm trí còn tỉnh táo không? Nói chuyện với người chết. Đào mộ và mang xác tôi đi với khuôn mặt bình thản. Tất cả những hành động kinh khủng này làm tôi nghi ngờ cậu ta đang tự kỷ ám thị là tôi chưa chết.
Bóng đêm như bao che hành động sai trái, chỉ có những tiếng ếch ộp, những âm thanh côn trùng chứng kiến cảnh tượng này. Tôi lơ lửng trôi theo, lòng muốn khóc trước tình cảm của Duy, trái tim muốn ngừng đập vì hạnh phúc. Tôi hiểu và sung sướng khi nhận được tình cảm chân thành nhưng liệu việc này sẽ đi đến đâu? Tôi phải làm gì để ngăn cậu ta? Có ai đó xuất hiện để ngăn Duy đi …hãy giúp Duy tỉnh lại. Không thể để cậu ta chìm trong suy nghĩ khủng khiếp này. Duy đừng dùng khuôn mặt hạnh phúc để kéo xác tôi. Đừng dùng những lời nói yêu thương để tâm sự, trách móc cái xác không có hơi thở đó. Tôi đã chết. Duy phải nhìn vào sự thật này. Có ai đó đến đưa Duy thoát khỏi ảo mộng này đi…làm ơn…tôi không muốn vì tôi mà Duy trở thành một người mất trí, sống trong mộng ảo….
Ánh sáng chói mắt xoá nhoà hình ảnh Duy và xác tôi trong chốc lát. Đến khi có thể nhìn rõ mọi vật, tôi nhìn thấy bên cạnh chiếc xe tải là vũng máu lênh láng ….một người con trai với chiếc kính vỡ nát đang mỉm cười trong màu đỏ lạnh lẽo ….
- Khônggg…- Tiếng nói thoát khỏi bờ môi, tôi gào thét lao xuống nhưng có gì đó giữ lại thật chặt.
- Này, nhìn ai đấy? Tôi ở đây cơ mà - Giọng nói xa xăm từ đâu vọng đến.
Từ từ quay lại và thấy màu mắt đen đang nhìn tôi ánh nét cười :
- Đã để ông chờ lâu. Chúng ta đi thôi!
- Nhưng…mày…sao lại….- Tôi lắp bắp mà không nhận ra tôi có thể nói, dù không rõ giọng nói thoát ra từ đâu, những chắc chắn đây là giọng tôi.
- Đừng nhìn xuống dưới đó. Tôi ở đây, bên cạnh ông – Khuôn mặt tiến tới gần, tôi đọc được sự hạnh phúc trong nụ cười rạng ngời – Chúng ta đi thôi.
- Đi đâu?
- Đi Hải Phòng rồi lên Đà Lạt.
- Sao lại đến đó?
- Không phải ông muốn thăm bạn bè hả? Đi thôi! Đã đến lúc sống cuộc đời của ông và tôi.
- Nhưng còn….
- Đã bảo đừng nhìn, đừng nghe, đừng quan tâm. Chỉ cần biết tôi đang ở bên ông là được – Cơ thể không trọng lượng trôi theo Duy trong vô thức, tôi nhận ra cậu ta cũng đang lơ lửng - Từ bây giờ ông không được rời tôi nửa bước đâu đấy.
- Tại sao tao phải nghe lời mày?
- Vì tương lai trước mặt, ông là trái tim của tôi, tôi là hơi thở của ông.
- Mày sẽ không bỏ tao như hồi lớp tám chứ?
- Mất trái tim có còn sống được không?
- Tao không biết.
- Vậy thì đi. Hãy ở bên tôi để thời gian trả lời cho ông câu hỏi đó.
- Thời gian có trả lời được không?
- Được! Khi ông còn ở bên tôi thì thời gian là câu trả lời tốt nhất.
Tôi lững thững trôi song song Duy, tuy không thể nhìn biểu hiện của khuôn mặt mình nhưng tôi biết trên môi đang là nụ cười hạnh phúc. Nụ cười trọn vẹn nghĩa hạnh phúc khi tôi đã tìm thấy màu thuỷ chung trong tình yêu. Tôi đã tìm thấy màu thuỷ chung dành cho riêng tôi.
Tuy không có tay nhưng sao như thấy Duy đang dịu dàng cầm tay tôi, bước đi về phía trước. Xa xa có giọng nói của ai đó nhưng tôi không còn bận tâm nữa.
- Gọi cảnh sát đi! Tai nạn ô tô và nạn nhân là hai câu bé trạc tuổi nhau. Không ai còn thở ….
Hết!
31 – 7 – 2006
~ Kokubu karin ~
Tôi luôn tin sau khi chết, linh hồn sẽ bay đến bên người quan trọng nhất trong tim. Đây là lý do tôi viết ra Sau cơn mưa. Có thể bạn nhận thấy đây chỉ là mê tín dị đoan nhưng tin tôi đi_ai cũng có người yêu thương nhất, và ngay cả khi chết vẫn muốn được ở bên người đó.
Kokubu karin.